Edit Ngọc Trúc
Như thế nghẹn suốt ba ngày, cuối cùng trời cũng thấy tội nghiệp, thu lại thần thông. Vừa quá giờ Thìn, mặt trời rốt cuộc ló dạng, hôm nay đương nhiên là một ngày nắng rực rỡ.
Yến Cẩn cùng mấy huynh đệ đã thay phiên gác, lúc này hắn dẫn theo hai mươi thủ hạ xen kẽ vào đội ngũ trại tử, cùng đám hán tử trong sơn trại ăn chung ở chung, dần dà cũng quen thuộc, ngày thường có thể nói vài câu.
Chỉ là mấy hôm trời mưa liên miên khiến Yến Cẩn càng thêm thấp thỏm. Tối qua hắn vốn đợi lệnh xuất phát, theo lý ra công tử đã phải báo tin, hắn cũng nên nhân đêm mưa trốn đi. Không ngờ công tử lại đổi ý vào phút chót, dặn hắn đưa một thô sử ca nhi bên người xuống núi.
Ca nhi kia ngày thường chỉ làm việc quét sân tạt nước, khác hẳn đám như Tật Lê hay Xương Bồ từng tiếp xúc với người trong trại, không gây chú ý. Một người chẳng ai để tâm, rời đi tự nhiên dễ dàng hơn một kẻ sáng dạ bị theo dõi sát sao như Yến Cẩn.
Nhưng từ Kỳ Châu về kinh thành, đường núi sông dài dặc, người trưởng thành còn chưa chắc đi nổi, nói gì đến một ca nhi lớn lên trong khuê các. Tuy lo lắng, Yến Cẩn vẫn cố giữ vẻ bình thường, sợ bị người khác nhìn ra manh mối.
Cơn mưa kéo dài này lại thành ra giúp bọn họ một tay. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong trại phát hiện thiếu một thô sử ca nhi chắc cũng phải vài hôm nữa, vậy là đã tranh thủ được chút thời gian cho người kia chạy xa hơn, cũng coi như luyện tập một lần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT