Edit Ngọc Trúc
“Này túi thảo dược thơm thật, ban đêm cũng không thấy bóng con muỗi nào.” Tật Lê treo túi thảo dược từ y quán đưa tới lên đầu giường công tử. Mùa hè phiền nhất là lũ muỗi, thứ này khó mà đuổi hết, trong cung cũng có, mà nếu không cẩn thận bị cắn thì sẽ sưng lên một cục to, ngứa ngáy khó chịu.
“Đúng là thế thật. Da công tử mẫn cảm, mùa hè dễ bị mấy thứ này quấy rầy. Trước kia trong phủ phải đốt lư hương mới đỡ hơn chút, không ngờ túi thảo dược ở trại lại dùng tốt như vậy. Rảnh thì đi hỏi Tôn ca nhi xem mấy loại thuốc trong ấy là gì.”
Tật Lê với Xương Bồ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nay mỗi ngày ở lì trong phòng với công tử, cũng không thấy chán.
Tần Tuy Chi lúc ấy đang nằm tựa đầu giường bên cửa sổ, đọc một quyển địa phương chí. Tuy giờ vẫn đang là ban ngày, nhưng trong phòng mỗi ngày đều được đưa đến một chậu đá lạnh, nếu tan thì lại đổi, cũng không đến mức khó chịu.
Có lẽ vì không cần ra ngoài, Tần Tuy Chi sống như thể ở trong nhà, chẳng buồn búi tóc, chỉ tùy ý để rối tung. Áo khoác cũng cởi bỏ để sang một bên. Mùa hè vốn mặc mỏng, bỏ áo khoác chỉ còn lại lớp áo trong. Một bên cẳng chân trắng nõn lộ ra từ tà áo, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến càng thêm bắt mắt.
Tật Lê và Xương Bồ đã quen với bộ dạng lười biếng của công tử, nhưng dù là lúc trước ở trong nhà, cũng đều có người được bố trí canh phòng, nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của công tử, e rằng cả sân đều không thoát khỏi một trận mắng dữ dội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT