Edit Ngọc Trúc
Đánh Chu Tứ xuất thân thổ phỉ, phủ doãn Kỳ Châu hiện tại là Tiền Bảo Lai ngồi, y ngồi ở cái vị trí đó suốt hơn hai mươi năm, chẳng thăng chức cũng chẳng bị giáng, cứ như mọc rễ tại phủ nha Lộc Minh, mặc cho gió to mưa lớn cũng không động đậy, đến hoàng đế mà tới, e rằng cũng phải nhường bước vị “thổ hoàng đế” nơi này.
Bất kỳ kẻ nào có quyền có thế, có mưu có kế, mà cắm rễ ở một phương hơn hai mươi năm, dù có từng làm chuyện trái với lương tâm trời đất, sớm muộn gì cũng thành người một tay che trời.
Ví như Chu Tứ, cứ tưởng thủ hạ đã tra xét kỹ càng hành tung của Tiền Bảo Lai, nào ngờ tội chứng của lão như củ hành tây, bóc một lớp còn một lớp nữa. Nếu không nhờ Tần Tương lên tiếng, chỉ sợ những chuyện mờ ám kia đã bị Tiền Bảo Lai hủy hết từ hồi Hắc Hùng Trại còn mới nổi, khiến người ta chẳng còn gì để tra.
“Xem ra vị Tiền phủ doãn này làm chuyện thật khiến người ta khó mà ghi hết vào sách. Nếu cứ để mặc y, đúng là khiến người ta khó yên lòng.”
Chu Tứ giả vờ lên tiếng chỉ trích một câu. Tần Tương chưa nhắc tới số tài sản trong tay Tiền Bảo Lai có thể sánh ngang quốc khố, hắn còn có thể nhịn. Nhưng vừa nghe nói Tiền Bảo Lai có nhiều tiền như vậy, mà không moi ra được chút nào để phục vụ kế hoạch nuôi quân của mình thì đúng là uổng công mười mấy năm lăn lộn.
“Đại đương gia, thèm muốn gia sản Tiền Bảo Lai thì nói thẳng ra, cần gì vòng vo.” Tần Tương sao không rõ Chu Tứ đang nghĩ gì. Không chỉ Chu Tứ, chính y cũng thèm chảy nước miếng, “Giờ chúng ta không tiện ra tay mạnh, tránh làm cá chết lưới rách. Chi bằng cứ gây thêm chút phiền, moi ra chút bạc dùng trước, vẫn có cách xoay xở được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play