Edit Ngọc Trúc
“A?” Hoàng nương tử nhất thời không hiểu ý Tần công tử, nhưng vốn xuất thân nhà giàu, nhạy bén tinh tế, ngẫm lại câu nói kia liền lập tức hiểu ra.
Chính vì hiểu được, nàng mới đoán chắc Tần công tử là đang ghen với đại đương gia, hiểu lầm rồi nên mới hỏi vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, khó nhịn được ý cười hiện lên trên mặt, vừa cười vừa dịu dàng giải thích: “Công tử đừng nói giỡn, ta chẳng qua chỉ biết chút chữ, cũng từng tạm thời quản việc trong nhà vài ngày, làm việc lưu loát nên được đại đương gia để mắt mới giao cho chức quản sự. Đại đương gia giữ mình rất nghiêm, trong phòng đến nay vẫn chưa có ai đâu.”
Chưa từng có ai? Tần Tuy Chi khẽ rũ mắt xuống, hắn từng gặp không ít công tử nho nhã tuấn tú trong kinh, nhưng chưa từng thấy ai thật sự giữ mình thanh bạch. Nhớ lại tối qua Chu Tứ vượt tường mà vào, hắn còn tưởng đối phương là người thành thạo mấy chuyện này, không ngờ hóa ra là mình hiểu lầm.
“Là ta đường đột, mong nương tử thứ lỗi.” Tuy vừa rồi lời không quá rõ ràng, nhưng chung quy cũng là có phần mạo phạm danh tiết, nếu trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, hắn nào dám đường đột hỏi han như thế.
“Không sao đâu, trong trại quy củ không nghiêm như dưới chân núi, lời nói chỉ là đùa vui, công tử chớ nên để bụng.” Hoàng nương tử chẳng để tâm, từ ngày lên núi đến nay, cuộc sống sung túc hơn trước nhiều, vài câu đùa như vậy so ra còn chẳng bằng mấy lời thô tục mà đám nương tử thường hay nói riêng với nhau lúc rảnh rỗi.
Lúc này, Tật Lê vừa vặn từ trong phòng đi ra, làm bộ như thuận miệng hỏi: “Hoàng nương tử, ta thấy trong phòng sao không thấy để gương đồng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play