Edit Ngọc Trúc
“Đừng nhìn nữa, có nhìn đứt cả cổ thì đại đương gia cũng chẳng quay về lúc này đâu. Không nghe huynh đệ nói à? Người đang bồi tân lang quân kìa, làm gì còn nhớ đến đám chúng ta.” Từ Đại Đầu vừa cắn hạt dưa vừa liếc đội trưởng nhà mình đang đứng ngóng ra xa như nhìn tận chân trời cuối đất, miệng thì lầu bầu.
Lẽ ra hôm nay bọn họ phải tiếp tục đến quán trà chờ lệnh, nhưng sau chuyện xảy ra hôm qua thì đi cũng bằng không, mấy huynh đệ bèn quyết định ở lại trại canh chừng chuyện tân lang quân cho yên ổn, sống thong thả mấy ngày.
“Không thể cứ vậy mãi được, ta phải đi hỏi Tần Tương xem nên xử lý thế nào.” Trịnh Thiết vỗ trán, việc đón người về còn chưa xong, nếu đắc tội đại đương gia thì y cũng chẳng dám đến gần mà chọc tức thêm.
Những việc khác còn dễ nói, của hồi môn hôm qua đã nhập kho, sáng nay chờ Hoàng nương tử kiểm xong, sẽ giao chìa khóa và sổ sách cho tân lang quân mang về phòng.
Còn người của vương phủ thì chỉ cần nhốt lại, ngày hai bữa cơm cũng chẳng phiền phức gì. Sau đó tìm lúc thích hợp đưa họ vào rừng sâu là xong. Mã phu, gia nhân đi theo tân lang quân đều là người hầu, vốn định cùng tân lang quân đến Dung Châu sinh sống, nay theo luôn vào sơn trại, sắp xếp cũng chẳng khó. Chọn vài kẻ lanh lợi để tiếp tục hầu hạ, số còn lại thì giải tán về các nơi trong trại là được.
Cứ để đám người đó ở lại núi một thời gian, thấy trên núi sống tốt rồi thì cũng chẳng muốn đi đâu. Hơn nữa, khế ước bán thân vẫn còn nằm trong tay tân lang quân, có muốn trốn cũng chẳng được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT