Cố Hiển, Thống lĩnh cấm quân là con một của Binh bộ Thị lang Cố Ngôn Trung. Binh bộ Thượng thư lại là người của Thái tử. Thế nhưng bản thân vị Cố Thị lang này lại hoàn toàn không dính dáng gì đến các thế lực trong triều, xử sự khéo léo, thanh liêm chính trực.

Đời trước, hắn cũng từng có qua lại với Cố Hiển, người này còn từng ra tay giúp hắn. Là một người chính trực, đáng để tín nhiệm, chỉ là…

“Hoàng tỷ là vì thích hắn, hay chỉ vì ta?”

Cơ Lăng Yên bị nhìn thấu tâm tư, cũng không che giấu: “A Diệp, thế lực trong triều rối ren chằng chịt, người thật sự không dính dáng đến phe phái thì lại càng thiếu chỗ dựa. Hoàng tỷ không giúp được gì nhiều cho đệ, chỉ có thể cố gắng bảo vệ đệ rút lui an toàn. Hơn nữa, hoàng tỷ đã quan sát Cố Hiển rồi, có thể tìm được người nào thích hợp hơn hắn sao?”

Trong lòng Cơ Diệp Trần mềm nhũn, rõ ràng nàng chỉ lớn hơn hắn có một khắc, nhưng lại luôn che chở, nghĩ cho hắn mọi điều.

Hắn bước đến trước mặt nàng, ngồi xuống, kéo nhẹ tay áo nàng, gọi nhỏ: “Hoàng tỷ.”

Cơ Lăng Yên giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu hắn hai cái.

“Người lớn rồi, còn làm nũng. Đây chỉ là ý nghĩ của tỷ thôi, còn chưa biết Cố Hiển nghĩ thế nào...”

Cơ Diệp Trần ngắt lời nàng: “Hoàng tỷ là nữ tử tốt như vậy, cưới được tỷ là phúc phận của hắn. Tỷ không cần lo lắng.”

"Hắt xì, hắt xì, hắt xì!" Ở cửa cung, Thống lĩnh cấm quân Cố Hiển đang tuần tra thì bất ngờ hắt xì ba cái liên tục, ngẩng đầu nhìn nắng hè chói chang, có phần khó hiểu.

Trên người hắn mặc chiến giáp sáng bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Gương mặt cương nghị càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo, bên hông đeo trường đao, tay trái đặt trên chuôi kiếm.

Từ xa, Cơ Diệp Trần bước ra từ Hoa Dao cung, vừa nhìn thấy hắn liền cảm thán trong lòng, quả nhiên là người mà hoàng tỷ để mắt.

“Cố thống lĩnh.”

Cố Hiển quay người lại, ôm quyền hành lễ: “Ngũ hoàng tử, ngài định xuất cung sao?”

Cơ Diệp Trần đánh giá hắn, không đáp, mà hỏi ngược lại: “Cố thống lĩnh, sắp đến nhược quán rồi, ngài đã đính hôn chưa?”

Cố Hiển sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Ngũ hoàng tử lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Còn ba tháng nữa là đến nhược quán, nhưng vẫn chưa có hôn ước.”

Cơ Diệp Trần khẽ thở phào, chưa đính hôn thì tốt rồi. Dù chỉ là Binh bộ Thị lang, một chức quan tứ phẩm, nhưng Cố Hiển lại là Thống lĩnh cấm quân, quan nhị phẩm, tướng mạo tuấn tú, phẩm hạnh tốt, chắc hẳn trong kinh thành cũng có không ít tiểu thư nhà quyền quý để mắt đến.

“Vậy... đã có thông phòng chưa?”

Cố Hiển lập tức đỏ mặt, ấp a ấp úng không biết trả lời sao. Mấy nam nhân tụ họp thì cũng có khi nói chuyện mấy chuyện đó, nhưng lúc này đang đứng ở cửa cung, hai bên còn là cấm quân nghiêm trang.

Đội cấm quân đứng thẳng hàng, thoạt nhìn nghiêm túc vô cùng, nhưng nếu đến gần sẽ phát hiện bọn họ đang liếc mắt ra hiệu với nhau, ai nấy đều vểnh tai lên nghe.

Không chịu nổi bầu không khí xấu hổ đó, Cố Hiển không để tâm đến lễ nghi nữa, kéo Cơ Diệp Trần đi sang một góc, hạ giọng hỏi: “Ngũ hoàng tử, sao người lại hỏi chuyện này?”

Cơ Diệp Trần cúi mắt liếc nhìn tay hắn đang nắm lấy tay mình, khẽ rút ra mà không để lộ vẻ gì, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Có hay là không?”

Cố Hiển nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt và thái độ của Cơ Diệp Trần. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu nguyên nhân là gì, cuối cùng cũng dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ đáp lại đúng sự thật: “Không có.”

Cơ Diệp Trần gật đầu, khá hài lòng, giữ mình trong sạch. Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Hiển, mặt nghiêm túc: “Hoàng tỷ ta có ý với ngươi. Không biết ngươi thấy thế nào?”

Cố Hiển ngẩn ra, sững người một lúc lâu rồi mới như không dám tin, hỏi lại: “Lăng… Lăng Yên công chúa?”

“Sao? Ngươi là không bằng lòng à?” Cơ Diệp Trần thản nhiên nhìn hắn, tay phải siết lại trong tay áo.

Cố Hiển lập tức lắc đầu liên tục: “Không… không phải. Công chúa là người cao quý, ta nào dám chê bai.”

Cơ Diệp Trần liền thả tay ra, vỗ nhẹ lên vai hắn: “Ừ, ngươi hiểu vậy thì tốt.”

Nói rồi liền chậm rãi bước ra khỏi cung, để lại Cố Hiển một mình đứng ngây như tượng.

Cả ngày hôm đó, đầu óc hắn cứ mơ mơ hồ hồ, hết lần này đến lần khác vang lên câu: “Hoàng tỷ ta có ý với ngươi.”

Đến tối, lúc hạ ca, có vài đồng liêu lén lút lại gần, hỏi nhỏ: “Thống lĩnh, rốt cuộc là ngươi có thông phòng hay không vậy?”

Cố Hiển lạnh mặt, tay nắm chặt. Sau vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài người đã bị đánh quỳ rạp dưới đất. Hắn liếc nhìn, nhàn nhạt hỏi:

M “Giờ còn muốn biết nữa không?”

“Không… không muốn biết nữa.”

Sau khi Cơ Diệp Trần rời cung, hắn liền đi thẳng đến phủ Tướng quân, cùng Cơ Tĩnh Nhã tránh trong phòng nói chuyện gần nửa canh giờ.

Lúc hai người cùng xuất hiện trở lại, Cơ Tĩnh Nhã dõng dạc bảo đảm: “A Diệp yên tâm, chuyện này cứ để hoàng cô mẫu lo.”

Trên mặt Cơ Diệp Trần đầy ý cười: “Có hoàng cô mẫu ra mặt, tất nhiên con yên tâm rồi.”

“Con còn phải đến Hộ Bộ, không dám làm phiền thêm, hoàng cô mẫu cứ nghỉ ngơi.”

Tại Hộ Bộ

Thượng thư Diêm Triết cười nịnh nọt: “Vương gia, chuyện nhỏ thế này, chỉ cần phái người tới là được, đâu cần ngài tự mình đến.”

Sắc mặt Cảnh Nam Châu lạnh nhạt, hơi nhướng mắt nhìn: “Bổn vương đích thân đến, mọi việc sẽ nhanh hơn.”

Gương mặt già nua của Diêm Triết cứng đờ, trong lòng xoay chuyển không ngừng, cảm thấy Nhiếp Chính Vương lần này chắc chắn có dụng ý sâu xa hơn nữa.

Cơ Diệp Trần vừa bước vào liền thấy Cảnh Nam Châu, bất giác nuốt nước bọt, trái tim không tự chủ đập nhanh hơn vài nhịp.

Hắn hơi mím môi, khom người hành lễ: “Vương gia, Diêm đại nhân.”

Cảnh Nam Châu nghiêng đầu nhìn, thiếu niên kia đứng dưới ánh mặt trời, dáng người cao thẳng, hôm nay mặc hắc y thêu hoa dâm bụt bằng chỉ bạc, phong tư tuấn tú, khí chất xuất chúng.

Đặc biệt là đôi mắt lam kia, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Quả thật Cảnh Nam Châu đã nhìn hắn rất lâu, cho đến khi tai Cơ Diệp Trần bắt đầu đỏ lên, mới nhàn nhạt gật đầu, dời ánh mắt đi.

Diêm Triết thấy Cơ Diệp Trần hành lễ thì chỉ cười nhạt, không đáp lễ, vẻ mặt khinh khỉnh: “Ngũ hoàng tử, thần đã nhận được thánh chỉ của hoàng thượng. Danh sách và khế đất đều để ở bên điện nhỏ, ngài có thể tự mình chọn.”

Cơ Diệp Trần hoàn toàn không để tâm đến thái độ đó. Dù sao sớm muộn hắn cũng sẽ chỉnh chết lão già này, cần gì phải so đo với một kẻ sống như xác không hồn.

Ánh mắt hắn quét qua một lượt, rồi dừng lại ở vạt áo trắng kia. Hàng mi khẽ rũ xuống, che giấu ánh nhìn nóng bỏng. Rõ ràng vừa rồi Cảnh Nam Châu vẫn luôn nhìn hắn, nhìn rất lâu, đến nỗi khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

Trong lòng Diêm Triết thì vô cùng đắc ý, hoàng tử thì sao, vẫn phải cúi đầu hành lễ với ông ta. Nhưng ngay lúc đó, một ánh mắt lạnh lùng quét tới khiến ông rợn cả tóc gáy, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Ông ngẩng đầu nhìn, Ngũ hoàng tử cúi mắt, không nhìn về phía mình. Nhưng ánh mắt Vương gia lại nhìn về phía Cơ Diệp Trần!

Ông ta tự hỏi mình có phải nhìn nhầm rồi không. Nhưng rồi lại nghe giọng nói trầm thấp vang lên: “Ngũ hoàng tử muốn chọn phủ đệ sao? Chúc mừng. Không biết bổn vương có thể cùng đi không?”

Chưa kịp để Cơ Diệp Trần trả lời, Diêm Triết đã nhanh miệng chen vào: “Vương gia muốn đổi chỗ ở ạ? Hay định mua phủ mới? Thần có cả danh sách đầy đủ, lấy ngay cho Vương gia, không cần quấy rầy Ngũ hoàng tử.”

“Huống chi đây là lần đầu Ngũ hoàng tử chọn phủ đệ, cần phải kỹ càng.”

Sự phân biệt đối xử, thái độ rõ ràng thiên vị, lộ rõ sự xem thường hoàng tử nghèo, không được coi trọng, còn tiện thể đè ép thêm mấy câu.

Nhưng Cơ Diệp Trần không hề để tâm, đôi mắt lam nhìn thẳng vào Cảnh Nam Châu, mím môi dưới, giọng hơi thấp nhưng kiên định: “Ta thực sự không rành việc chọn phủ đệ. Nếu Vương gia có thể cùng đi, Diệp Trần cầu còn không được.”

Cảnh Nam Châu hơi gật đầu, đứng dậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play