Lúc này tâm trạng của Giản Việt thực sự rất phức tạp.
Nghĩ kỹ lại, tuy đúng là cậu có chút rung động với thiếu gia thật nhưng mà người ta là nam chính, nam chính với nữ chính đến với nhau vốn dĩ là lẽ tự nhiên mà. Dù cậu thấy Ôn Ngọc kia có gì đó sai sai, nhưng lỡ đâu thiếu gia lại thích kiểu người như vậy thì sao? Thời buổi này mà, yêu đương là chuyện tự do, nếu thiếu gia thật lòng thích, người ta trai tài gái sắc, làm sao đến lượt một quản gia như cậu lên tiếng phản đối?
Giản Việt ôm nỗi buồn nuốt xuống bụng, lòng đau như cắt được một lúc, sau đó lại tự dỗ dành bản thân cho qua.
Huống hồ bản thân cậu sống kiểu nay không biết mai còn hay không, cũng chẳng thể cho thiếu gia được tương lai gì, thôi thì buông bỏ đi là vừa.
Nghĩ thông suốt rồi, Giản Việt lại quay về làm cậu trai tươi sáng, yêu đời như thường lệ.
Nhân tiện cậu còn có tâm trạng quay sang tán gẫu với Đạo sẹo ngồi bên cạnh nữa, lúc này cậu hỏi: “Anh Đao, trông anh có vẻ không được khỏe lắm, có cần về nghỉ ngơi chút không?”
Thực ra cậu không muốn hỏi câu này đâu!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT