Sáng hôm sau, cả hai tiếp tục cùng nhau lên đường.
“Con rất thích ăn ngọt.”
Tiêu Tử Mặc khẽ nói, tay áo dài nhẹ phất khi hắn đặt một viên bánh bọc đường đỏ rực vào lòng bàn tay nàng.
Phương Di mắt sáng rỡ, cười híp cả mắt như tiểu hồ yêu được thưởng. “Cái này ngon thật đó sư phụ! Cái trước cũng ngon, cái trước trước nữa cũng ngon!”
Hắn chỉ lặng im cười nhẹ, không nói rằng tất cả những món ấy là do hắn đích thân chọn, nếm thử trước, chỉ vì một chữ “cho” từ hắn, lại sợ nàng nhận lấy bằng ánh mắt xa cách. Bởi hắn biết, trong lòng nàng, sự tự do và thoải mái là quý giá hơn bất cứ lời nói hoa mỹ nào.
Hành trình ngao du mấy ngày qua là chuỗi ngày ngập nắng, tiếng cười và những món ngon vật lạ. Dù Phương Di cấp bậc thấp, chưa học được thuật ngự phong lâu, nhưng Tiêu Tử Mặc chẳng để nàng mệt dù chỉ một bước — cứ mỗi đoạn dài, hắn lại đưa nàng bay, hoặc tạo pháp trận nhẹ nhàng đẩy bước chân nàng trên gió.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play