Người chặn cậu là một thiếu niên trạc tuổi, cao hơn cậu một cái đầu, gương mặt trẻ trung anh tuấn lộ vẻ ngang ngược, khí thế hừng hực, vẻ mặt không vui, nhưng cũng không hẳn là ác ý.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu.”
Giọng Lăng Diệu Bắc có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nhà họ Lăng đã góp không ít công sức trong việc thành lập Cục Xử Lý Dị Thường trước đây. Là con một nhà họ Lăng, ngày khai giảng của cậu ta có thể nói là phô trương hết mức.
Lăng Diệu Bắc vốn nên vui vẻ, chỉ có điều hai ngày trước khai giảng, cậu ta vẫn luôn nghĩ về người đã cùng mình chơi Đấu Địa Chủ hơn mười ngày, kết quả lại đột nhiên không thèm để ý đến mình nữa.
Đang chơi Đấu Địa Chủ mà treo máy thì cũng thôi đi, lại còn bịa chuyện.
A, cậu ta nghi ngờ đối phương là học sinh tiểu học.
Thư ký gì chứ, nói dối mà không chuẩn bị trước à?
Nhưng Lăng Diệu Bắc càng không muốn thừa nhận, vừa rồi nghe giọng một học sinh tiểu học mà cậu ta đã cảm thấy dễ nghe đến mức tim đập loạn nhịp.
Cậu ta có khả năng bị một học sinh tiểu học lừa tình!
Vì vậy, cho đến tận lúc bước vào cổng trường, Lăng Diệu Bắc vẫn còn bực bội chuyện này, gương mặt trẻ trung anh tuấn tràn ngập bốn chữ “đừng có trêu tôi”.
Sau khi nghe một người quen bên cạnh hỏi: “Anh Lăng , sao mặt mày anh như kiểu bị lừa tình trên mạng mất 800 vạn thế?”, cậu ta càng nổi điên.
Cậu ta không có yêu qua mạng, đối phương có thể là một học sinh tiểu học.
Cậu ta cũng không bị lừa 800 vạn, còn bị đối phương coi là kẻ lừa đảo nữa.
Lăng Diệu Bắc đang bực bội, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại. Chỉ nghe một lần mà cậu ta đã cảm thấy cả người tê dại, một giọng nói nhớ mãi không quên.
—— Chính là học sinh tiểu học đó!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Đăng tràn ngập vẻ khó hiểu: “Cậu có việc gì sao?”
Lại một con người kỳ lạ nữa.
Hơn nữa, cậu không quen ngẩng đầu nhìn người khác, từ trước đến nay chỉ có người khác phải ngước nhìn cậu thôi.
Cổ Lăng Diệu Bắc cứng đờ, nói năng lắp bắp: “Cậu tên gì, tôi, tôi là Lăng Diệu Bắc.”
“Tôi tên Tô Đăng.”
Tô Đăng thầm trao đổi với sương đen trong đầu: 【Cậu ta có phải đồ ngốc không, thì ra học viện xịn nhất của loài người cũng tuyển cả đồ ngốc à? Xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.】
Sương đen vâng vâng dạ dạ: 【Có khả năng ạ.】
Đại nhân nói đúng.
Tô Đăng lại nghiêng đầu: “Cậu còn chuyện gì khác không?”
Cậu đang vội đi tìm “kho lương thực dự trữ” của mình.
Con người này phiền phức quá đi.
Lăng Diệu Bắc không nói nên lời. Ban đầu cậu ta định sỉ nhục “học sinh tiểu học” đó, nhưng khi nhìn thấy Tô Đăng thì liền hiểu ra, đối phương cũng là tân sinh viên Học viện Thiên Khải giống như cậu ta.
Quan trọng hơn là…
Thiếu niên trước mặt môi hồng răng trắng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đến cả lúc nhíu mày, khẽ chớp mắt cũng tựa như một con búp bê Tây phương kiêu kỳ.
Cậu ta nín thở, đừng nói là mắng, đến một chữ cũng không nói nên lời.
Sao lại có người đẹp đến thế này…
Lại còn thơm thơm nữa.
Lăng Diệu Bắc từ nhỏ đã được gia đình bồi dưỡng một cách khắc nghiệt, xung quanh ngoài đám bạn bè lêu lổng, thì cũng chỉ có những người bạn giống như cậu ta, chỉ thích ngâm mình ở sân huấn luyện. Cậu ta chưa từng gặp ai giống như thiếu niên trước mắt.
18 năm trời ngang tàng không sợ trời không sợ đất, Lăng Diệu Bắc lần đầu tiên cảm thấy bối rối.
Tô Đăng chờ không nổi nữa, khẽ dùng một thuật che mắt, trực tiếp biến mất rồi xuất hiện ở hàng ghế đầu, bỏ lại Lăng Diệu Bắc phía sau.
Trên khán đài, Giang Tẫn khẽ ngước mắt nhìn xuống, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Lễ khai giảng bắt đầu.
Đôi đồng tử xám tro của Giang Tẫn tựa như một hồ nước sâu tĩnh lặng. Anh nhận lấy micro, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Tôi là đội trưởng đội một Cục Xử Lý Dị Thường, Giang Tẫn. Trước hết, chào mừng các bạn đến với Học viện Thiên Khải.”
Trên gương mặt các tân sinh viên ánh lên niềm khao khát về tương lai, sự mong chờ được bảo vệ đất nước, cùng với sự ngưỡng mộ đối với bộ đồng phục đen trắng trên khán đài.
Nội tâm Giang Tẫn không có bất kỳ gợn sóng nào.
Sau khi trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, việc có được những cảm xúc khác ngoài sự chai sạn là một điều tàn nhẫn.
Giọng anh như được ngâm trong băng đá, bài phát biểu không có những lời cổ vũ nhiệt huyết sôi trào, chỉ bình tĩnh nói cho mọi người biết, họ đang đi trên một con đường gập ghềnh được xây dựng bằng trách nhiệm.
Bài phát biểu ngắn gọn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ánh mắt Giang Tẫn dừng lại ở phía dưới, lại một lần nữa nhìn thấy Tô Đăng.
Anh nhớ tới chỉ số âm khí đã giảm xuống.
Đôi mắt màu xanh nhạt kia đối diện với anh.
Khác với những người khác, ánh mắt thiếu niên lấp lánh, rất đơn thuần và trong trẻo, nhưng trong đôi mắt đó không phải là sự khao khát đối với thân phận của họ, mà như là đối với chính bản thân anh.
Ý nghĩ kỳ quái này lóe lên, khiến Giang Tẫn không khỏi cụp mắt.
Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt, trong lòng vẫn giữ sự nghi ngờ đối với Tô Đăng, không hẳn là tích cực hay tiêu cực.
Anh chỉ có một cảm giác bản năng rằng, nếu việc chỉ số âm khí giảm xuống thật sự có liên quan đến đối phương… vậy thì trên người Tô Đăng chắc chắn có bí mật đáng để tìm hiểu.
Ánh mắt Giang Tẫn lóe lên.
Trong đám đông, Tô Đăng cũng học theo người khác vỗ tay. Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Giang Tẫn, đã định bụng sẽ tiến lên hút chút âm khí.
Chính là lúc này!
Nhưng không đợi cậu hành động, đôi môi mỏng của Giang Tẫn khẽ mở, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Sau khi lễ khai giảng kết thúc, các bạn sẽ đón nhận buổi huấn luyện thể lực đầu tiên.”
“Mỗi người hai mươi vòng.”
Tô Đăng trợn tròn mắt, như một chú mèo con xù lông.
Con người thơm tho này đang nói cái quái gì vậy!
Lễ khai giảng vừa kết thúc, vài vị giáo viên trong học viện đã đến, tập trung các học sinh lại sân thể dục để bắt đầu chạy vòng.
Chạy đến vòng thứ hai, Lăng Diệu Bắc đã tìm kiếm bóng dáng Tô Đăng, kết quả lại nhìn thấy bóng hình mảnh khảnh của thiếu niên chợt lóe lên, như thể dịch chuyển tức thời rời khỏi sân thể dục.
Lúc sau, Lăng Diệu Bắc đã tìm được lý do cho mình.
Tô Đăng chơi Đấu Địa Chủ ngày nào cũng đòi cậu ta nạp xu, lại còn treo máy, dù thế nào cậu ta cũng phải đòi một lời giải thích.
Quan trọng nhất là, Tô Đăng treo máy ngay sau khi mình nói muốn kết bạn.
Chẳng lẽ mình nghe thật sự giống kẻ lừa đảo đến vậy sao?
Lăng Diệu Bắc tâm trạng phức tạp, lượn lờ quanh sân thể dục, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Tô Đăng.
Mãi cho đến khi cậu ta đi đến cổng bắc tương đối hẻo lánh, mới nhìn thấy ở gần bụi cỏ cách đó không xa, bóng hình mảnh khảnh của thiếu niên hiện lên.
Mắt cậu ta lập tức sáng lên, định gọi người lại, nhưng nhớ ra mình lén lút theo sau thế này rất giống kẻ biến thái, chỉ có thể im lặng tăng tốc chạy tới.
Nhưng ngay khi cậu ta chạy qua một bức tường phủ đầy dây thường xuân, liền nghe thấy một giọng nữ thoang thoảng.
【Cậu đã từng nghe qua truyền thuyết kỳ quái của ngôi trường này chưa? Đã từng có một cô gái bị sát hại ở đây, để không bị phát hiện tội ác, hung thủ đã xây xác cô ấy vào tường. Dây leo mọc đầy tường, cắm rễ vào cơ thể cô gái. Nếu đi qua cổng bắc sân thể dục lúc không có người, sẽ bị kéo vào trong tường.】
Một lực hút mạnh mẽ đột nhiên ập đến, Lăng Diệu Bắc thậm chí còn không kịp sử dụng năng lực thức tỉnh, đã bị hút thẳng vào trong tường.
Và bức tường đó, đột ngột biến thành một hố đen, nuốt chửng cậu ta.
Trong bụi cỏ ở cổng sân thể dục, sương đen nhìn thiếu niên đang lén lút, không nhịn được mở miệng: 【Đại nhân, ngài đi đâu vậy】
Tô Đăng rất thản nhiên: “Đương nhiên là trốn buổi huấn luyện thể lực rồi.”
Thân là Chủ Thần tại sao lại phải huấn luyện thể lực chứ?
Cậu đâu cần phải trốn quái vật, quái vật trốn cậu còn không kịp nữa là.
Sương đen: …
Đều nghe theo ngài.
Nhưng không hiểu sao, sương đen có chút bất an, nó lặng lẽ bò ra: “Chủ Thần đại nhân, ngài có nghe thấy tiếng gì sau lưng không?”
Tô Đăng đang tìm đường đến ký túc xá, cậu nghiêng đầu, không mấy để tâm: “Không có, nhưng ta cảm nhận được hơi thở của thế giới vô hạn lưu.”
Như là một lối vào, chắc hẳn là một con quái vật nào đó sở hữu lĩnh vực phó bản.
Sương đen: ?
Chuyện này không phải còn đáng sợ hơn cả việc có tiếng động sau lưng sao!
Lại là đồng nghiệp nào không biết tự lượng sức mình nữa đây?
“Vậy, đại nhân ngài không định làm gì sao? Có khả năng lại là nhắm vào ngài đấy.” Sương đen trông còn căng thẳng hơn cả Tô Đăng.
Tô Đăng ngáp một cái, hôm nay cậu bị bắt dậy sớm, chẳng có chút sức lực nào để suy nghĩ, nghĩ một hồi mới trả lời:
“Báo cảnh sát?”
Cậu nhớ Cục Xử Lý Dị Thường chẳng phải chuyên quản lý mấy chuyện này sao, giao cho họ thì mình khỏi cần ra tay rồi.
Với lại, bây giờ cậu là con người.
Con người khi gặp quái vật, chắc là đều báo cảnh sát nhỉ.
Tô Đăng cảm thấy, để mình tiếp tục “nằm thẳng”, tốt nhất vẫn nên ngụy trang thành con người cho giống một chút.
Cậu mở máy tính bảng, chuẩn bị gọi đi, thì sau lưng lại có một giọng nữ quỷ dị, trầm thấp.
Trong khoảnh khắc, bóng tối bao trùm trước mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, Tô Đăng phát hiện mình đã ở một nơi xa lạ.
Cậu bình tĩnh chớp chớp mắt, phát hiện mình đang ở trong một phòng ký túc xá sáu người. Không gian không lớn, những chiếc giường sắt tỏa ra mùi máu tanh và rỉ sét, giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ dài, trên đó vương vãi vài quyển vở bài tập và sách, không khí có chút ẩm mốc, như thể đã lâu không có ai ở.
Tô Đăng hắt xì một cái.
Lúc này trong ký túc xá không một bóng người, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, phía sau truyền đến tiếng giấy lật sột soạt.
Tô Đăng quay đầu lại nhìn, trên cánh cửa dán một tờ giấy ố vàng, băng dính đã bong ra một nửa.
【Nội quy Ký túc xá số 444】
Điều 1: Tất cả mọi người phải rời ký túc xá lúc 5 giờ sáng đúng giờ, đến phòng học đọc sách buổi sáng.
Điều 2: Người phụ trách vệ sinh ký túc xá ngày hôm đó, vui lòng hoàn thành việc dọn dẹp trước 5 giờ 30 phút, và phải được Quản lý Ký túc xá kiểm tra.
…
Tô Đăng chỉ nhìn đến điều thứ hai đã ngáp một cái thật dài.
Cậu nhớ con quái vật này, phụ trách các phó bản thuộc thể loại tâm linh, tên là Nữ Quỷ Quái Đàm. Chỉ cần xuất hiện ở một nơi nào đó, nó có thể biến nơi đó thành một truyền thuyết kỳ quái. Sau khi nghe nó kể xong câu chuyện kỳ quái, người nghe sẽ bị kéo vào phó bản.
Thường xuất hiện ở nhà vệ sinh, sân trường, ngã tư đường, những nơi hay có truyền thuyết kỳ quái.
Có điều cậu nhớ, Nữ Quỷ Quái Đàm chỉ phụ trách một phó bản cấp C. Nhưng với năng lượng cộng thêm khi rời khỏi thế giới vô hạn lưu, nó còn có thể thiết lập lĩnh vực truyền thuyết kỳ quái của riêng mình trong thế giới hiện thực. Xem ra thực lực của con quái vật phó bản này đã được tăng cường.
Sương đen cũng đã nhìn ra, nó lớn tiếng nói: 【Con Nữ Quỷ Quái Đàm này lại dám không nhận ra cả Chủ Thần đại nhân, có cần gọi nó ra dạy dỗ một trận không ạ!】
Tô Đăng nghiêng đầu: “Không cần.”
Cũng không có gì bất ngờ, cậu đang ở trong thân xác con người, quái vật bình thường có lẽ không nhận ra cậu là Chủ Thần.
Biết sao giờ, người cậu toàn mùi con người.
Tô Đăng lại thong thả dạo một vòng trong ký túc xá.
Lần trước trong đợt thanh tra phó bản định kỳ của thế giới vô hạn, khung cảnh của Nữ Quỷ Quái Đàm được cậu chấm điểm B. Không ngờ lâu như vậy rồi, đến cả miếng băng dính dán nội quy cũng không thèm thay.
Còn cái giường sắt này cũng ọp ẹp, nếu người chơi nằm lên mà giường sập, bị đè chết thì sao? Lúc đó chẳng thu thập được chút cảm xúc tiêu cực nào, chết cũng chẳng có ích gì, lại còn phải dọn dẹp.
Điều này có nghĩa là cậu còn phải duyệt chi phí dọn dẹp cho Nữ Quỷ Quái Đàm nữa.
Tô Đăng không vui.
Phải biết rằng cậu ghét nhất là duyệt văn kiện.
“Đợt thanh tra cuối năm nay, nhớ ghi cho Nữ Quỷ Quái Đàm cảnh cáo cấp D, không đạt tiêu chuẩn.”
Sương đen: ?
Tuy vậy, nó vẫn cẩn thận ghi chú điều này vào sổ tay thư ký của mình.
Sương đen cho rằng Tô Đăng sắp sửa dạy dỗ Nữ Quỷ Quái Đàm, có chút háo hức: 【Vậy Chủ Thần đại nhân, tiếp theo chúng ta làm gì ạ?】
Tô Đăng suy nghĩ một chút, sau đó chọn một chiếc giường trông có vẻ sạch sẽ nhất, ung dung thoải mái nằm xuống.
Đã đến nước này rồi, đương nhiên là phải ngủ một giấc trước đã.