Đó là những gì cậu đã thấy trong mơ. Khi cậu trở về Vong Xuyên để tìm những con quái vật có thể dùng làm công nhân, cậu đã đi lang thang đến miệng một vực sâu nào đó và thấy Giang Tẫn đang dựa vào tường ngồi ở đó, bị thương rất nặng.
Vì con người này ngửi rất thơm, nên cậu đã mang anh về, định bụng sau khi cứu sống sẽ thuần hóa anh thành một vật chứa, để có thể ra ngoài hấp thụ âm khí cho cậu ăn.
Nhưng Tô Đăng còn chưa kịp làm như vậy, Giang Tẫn đã rời đi sau khi được cứu.
Có điều, lúc đi, anh đã để lại cho cậu một bó hoa của nơi vô tận. Loại hoa đó rất hiếm thấy, xuất hiện ngẫu nhiên, ngay cả Tô Đăng cũng chưa từng thấy qua mấy lần.
Mặc dù cậu rất khó chịu vì con người này đã bỏ trốn, nhưng vì bó hoa đó, Tô Đăng cảm thấy con người này cũng không tệ lắm. Lúc đó cậu không biết đây là lễ nghi gì, nhưng bây giờ thì đã biết, cái này gọi là quà cảm ơn.
“Ngươi nói xem, nếu ta bại lộ thân phận với Giang Tẫn, rồi để họ đi tìm con mắt khổng lồ đó thì thế nào?” Tô Đăng nghĩ ra một cách hay ho, như vậy cậu sẽ không cần phải tốn sức đi tìm, có thể yên tâm lười biếng.
“Lúc Giang Tẫn tỉnh lại đã thấy ta sử dụng năng lực, biết ta là quái vật, nhưng vẫn tặng hoa cho ta. Ta nghĩ, Giang Tẫn chắc là không ghét quái vật đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT