Phó Diệu Tuyết là người búp bê nên không biết mệt mỏi.
Mọi người lần lượt đi vào trong bức tranh, trên con đường nhỏ giữa núi non sông nước lại có thêm vài nét bút mực. Cô liếc nhìn bức tranh, xác nhận tất cả mọi người đều vào được thế giới trong tranh, sau đó cuộn tranh lại, tìm một gò đất để trốn.
Bên trong bức tranh, Đỗ Lai dẫn mọi người đi lên núi. Nghiêm Thanh Văn quan sát xung quanh, giữa tầng tầng mây mù là những gốc tùng cổ thụ, lưng chừng núi có một ngôi nhà tranh giản dị, hầu như hoàn toàn giống với cảnh sắc thủy mặc.
Bọn họ đều là người chơi từng qua mê cung, đi đường núi không thấy mệt, rất nhanh đã lên được lưng chừng núi, tiến vào ngôi nhà tranh.
Trong nhà có bàn ghế, ngoài sân có một cái giếng, dù không chứa được nhiều người nhưng đủ để mọi người nghỉ ngơi. 
Nghiêm Thanh Văn phát hiện một góc nhà có vài tấm đệm, mì ăn liền và bình nước – rõ ràng là vật dụng hiện đại, có thể thấy Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết đã tích trữ không ít đồ ở đây.
Đỗ Lai phân phát đệm và đồ ăn, rồi liếc nhìn thời gian. “Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi, nếu bên ngoài có biến thì lập tức ra ngoài.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play