Nghiêm Thanh Văn khẽ cười:
“Anh tin cô ấy. Nhưng em cũng nên hiểu, may mà người luôn ở bên cô ấy là Thẩm Mặc. Nếu không… hiện tại Bạch Ấu Vi có thật sự như đoạn ghi âm nói, không muốn trò chơi kết thúc hay không, ai mà đoán được?”
“Thật ra có thể hiểu được.” Lư Vũ Văn tiếp lời, khóe môi khẽ nhếch, “Không có trò chơi, tôi với cô ấy một người què chân, một người khập khiễng, dựa dẫm vào trò chơi cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
Bên cạnh anh ấy, Tô Mạn nghe xong thì mở to mắt nhìn, khẽ huých khuỷu tay vào anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “…Anh cũng không muốn trò chơi kết thúc à?”
“Sao có thể?” Lư Vũ Văn lắc đầu cười: “Chỉ cần trò chơi tồn tại thêm một ngày, sẽ lại có thêm bao nhiêu người chết. Dĩ nhiên tôi hy vọng thế giới nhanh chóng quay lại bình thường. Lúc nãy chỉ là đang phân tích tâm lý của Bạch Ấu Vi mà thôi, tôi thấy có thể hiểu được. Nhưng phản ứng của người dân không thể chấp nhận được chuyện đó cũng là điều dễ hiểu.”
Tô Mạn thở dài: “Haiz, tiếc là chúng ta giờ đã là thứ dân rồi, không giúp được gì cho cô ấy.”
“Cho dù không phải thứ dân, tôi cũng không khuyên cô đi giúp đâu.” Nghiêm Thanh Văn liếc nhìn cô, “Vòng chiến cuối nguy hiểm cực độ, cô là con một trong nhà, không phù hợp để ra chiến trường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT