Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc quay trở lại nhà cô bé kia. Căn nhà vẫn trống không.
Vết máu trên sàn đã khô cong từ lâu, rau cỏ ngoài sân héo rũ, trong bếp thì bát đũa chất đống chưa rửa – mọi thứ đều cho thấy nơi này từng có người sống.
Không tìm được đầu mối gì, hai người đành tiếp tục đi khắp làng dò hỏi. Họ gặp vài người dân, tiện thể hỏi thăm về cây ô đầu. Nhưng ai cũng nói gần giống với lời trưởng làng: không thể nào có thứ đó trong làng.
“Nhiều năm trước đã bị đốt sạch rồi, không thể mọc lại đâu.”
“Chắc các vị nhìn nhầm thôi, quanh làng có nhiều loài hoa dại màu xanh lắm.”
“Đúng đó, hoa các vị thấy chắc chắn là hoa dại, không thể là ô đầu. Nếu ai mà nhìn thấy ô đầu, chắc chắn sẽ đốt luôn, không ai để lại đâu.”
Bạch Ấu Vi nghe mà bực, bèn hỏi thẳng: “Nếu đã bị đốt từ nhiều năm trước, thế mấy người có từng thấy qua ô đầu chưa? Biết nó trông như nào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play