Thẩm Mặc thấy buồn cười, véo má cô: “Sau này ngoan một chút.”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, định mắng lại... nhưng nhớ đến tỳ bà lúc nãy ăn thấy ngon quá, cô liếm nhẹ môi, nghĩ thôi kệ, mấy hôm nay anh đối xử tốt thế, tạm tha cho anh.
Ăn tối xong, mọi người chưa vội về phòng. Dù sao trong phòng cũng ngột ngạt, không bằng bên ngoài thoáng đãng.
Họ vừa trò chuyện vừa sắp xếp hành lý. Thầy Thừa lôi mấy món ăn quá hạn từ trên xe, khi vứt đi trông cực kỳ đau lòng.
Đàm Tiếu thì vẫn lạc quan, an ủi: “Sắp sang thu rồi, ngô với thóc chắc cũng chín hết, đến làng vơ bừa một bao là đủ ăn. Trên núi có cây ăn quả, dưới suối có cá, không lo chết đói đâu!”
Thầy Thừa hỏi: “Thế đến mùa đông thì sao?”
Tưởng đâu cậu ta sẽ nói gom lương thực từ mùa thu, ai ngờ ngớ ra một lát rồi phán: “Sống tới mùa đông rồi tính tiếp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT