Cuối cùng chỗ dựa lớn cũng đã rời đi, Phó Linh Lung hoàn toàn không còn cách nào. Kỳ Diệp ra lệnh một tiếng, lập tức có tiểu thái giám đến hỗ trợ thu dọn đồ đạc của Phù Dung Uyển. Dưới sự trông chừng của các thái giám, bao nhiêu người lúc trước Phó Linh Lung mang vào thì bây giờ cũng mang đi bấy nhiêu. Tất cả của hồi môn cũng được đưa về Phó phủ theo nàng.
Phó Linh Lung ngồi trong kiệu, nước mắt rơi như mưa. Nàng thật không thể ngờ, khi xưa bước vào phủ với dã tâm tranh giành vị trí chính phi, nay lại rơi vào kết cục bị hưu như vậy.
Khi kiệu đi qua cửa hông, nàng vén rèm lên nhìn, chỉ thấy đình viện vắng vẻ trống không, không một bóng người. Đó là nàng rời đi, mà biểu ca thậm chí không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái?
Nàng oán hận siết chặt tay, nhớ tới nữ nhân ở Bạch Ngọc Am, trong lòng không cam tâm! Nàng chỉ đi sai một bước mới thành ra thua cả bàn cờ. Nếu không bước nhầm, nàng nhất định có thể cùng người kia tranh cao thấp!
Nàng, Phó Linh Lung, xưa nay không phải là người dễ dàng nhận thua.
Trong lòng nàng âm thầm thề: Bạch Ngọc Am! Dù ta đã rời khỏi cánh cửa vương phủ này, mối thù này nếu ta không báo, ta thề không làm người!
Lúc này, Ngọc Am đang đứng trước Phù Dung Uyển, nhìn các nha hoàn từ từ đóng lại cánh cửa son lớn của nơi này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play