Bước vào Tử Vi Uyển, trong viện yên tĩnh hơn thường ngày. Vì Ngọc Am đang dưỡng bệnh trên giường, đám nha hoàn đều dè dặt, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Kỳ Diệp vào phòng, thấy màn trướng khảm kim sắc hồng rũ xuống, người nằm trên giường mặc áo lụa trắng, eo đắp chăn thêu chỉ bạc, nghiêng đầu nằm co lại một góc, trông nhỏ nhắn đáng thương, khiến người nhìn không khỏi sinh lòng xót xa. Hôm qua còn lớn tiếng cãi nhau với hắn như thế, nay giận dỗi xong lại đổ bệnh.
Hắn vén màn trướng, ngồi xuống bên mép giường, nghĩ ngợi một lúc rồi cầm lấy chén nước, ngồi vào chiếc ghế thêu sát bên giường nàng.
“Uống nước không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Ngọc Am vốn không ngủ, tối qua nàng mặc đơn bạc ngồi ngoài sân một lúc, bị cảm lạnh. Không khéo lại bị hành kinh nửa đêm, thêm tâm trạng bất ổn sau cuộc cãi vã hôm qua, mọi thứ cộng lại khiến nàng đau đầu ngã bệnh.
Nàng lười biếng đáp nhẹ: “Vương gia chẳng phải từng nói sẽ không bước chân vào viện này nữa sao? Hôm qua mới nói đó, đã quên rồi?”
Kỳ Diệp nghẹn lời, câu này đúng là vả mặt hắn trắng trợn. Người nằm trên giường bé nhỏ như thế, hôm nay giọng điệu cũng yếu hơn hôm qua nhiều, tuy có chút tức giận nhưng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi. Hắn thở dài, nữ nhân này, đúng là miệng hùm gan thỏ. Nàng bệnh, hắn lại đau lòng. Người con gái này như đóa hoa yếu đuối, không chăm chút nâng niu sẽ dễ dàng gãy mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play