Ngọc Am ngẩng đầu, liền thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một gương mặt tuấn tú, quý khí – đúng là Đoan Vương Kỳ Diệp. Khóe miệng hắn hơi nhếch, mang theo vài phần ý cười trêu chọc.
Ngọc Am bĩu môi, cầm kịch bản tiếp tục đọc, “Nếu Vương gia muốn cáo trạng, thì cứ đi đi.”
Hắn đương nhiên sẽ không thật sự đi nói với mẫu hậu, Kỳ Diệp không nhịn được khẽ lắc đầu.
Nam nhân bước vào, ngồi lên chiếc ghế đối diện nàng, tự rót một ly thọ mi rồi thong thả uống.
Ánh nắng trưa chiếu lên khuôn mặt trắng như sứ của nàng, trên đầu búi một kiểu tóc đơn giản, tóc đen xõa xuống vai, dung mạo thanh tú lại ngây thơ, như một cô nương chưa từng ra khỏi khuê các. Khoảnh khắc yên bình ấm áp này, nhìn mỹ nhân cùng cảnh đẹp, đến cả thọ mi trong ly cũng thấy ngọt ngào hơn hẳn.
Hắn dịch người lên sập, thấy tà áo nàng là váy lụa thêu tinh xảo, ánh mắt dần trở nên sâu xa. Mặt Ngọc Am đỏ bừng, ban ngày ban mặt… nàng tuy da mặt dày, nhưng cũng không dày bằng hắn…
Nam nhân thấy vậy thì bật cười, trong mắt nàng lúc này như ánh rạng đông, diễm lệ như hoa đào, không nhịn được liền nghiêng người ôm nàng vào lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play