18
Dũng sĩ đã trốn thoát thành công.
Bởi vì Ma Vương trở về với khuôn mặt chù ụ.
Cánh cửa phòng ta bị mở rầm một tiếng, sau đó một bóng đen lướt vào như cơn lốc.
À, là chủ nhân oai phong lẫm liệt của ta.
Ta đang tính xem nếu Ma Vương hỏi về tung tích của dũng sĩ thì ta nên nói dối kiểu gì, Ma Vương đã sải bước đi về phía ta.
Ta chợt cảm thấy hơi lạnh, bèn rùng mình một cái, hay là đi vệ sinh.
Dù sao cũng không phải là sợ đâu.
Bởi vì… ờm… dù sao ta cũng là ngài Gương vĩ đại thứ hai trên thế gian mà.
… Ngươi hỏi ta ai là thứ nhất ư?
Ngu ngốc! Tất nhiên là Ma Vương đại nhân rồi!
19
Ngoài dự kiến của ta là Ma Vương không hề mở miệng hỏi ta về tung tích của dũng sĩ.
Ma Vương chỉ đứng trước mặt ta, sau đó ánh mắt u ám quan sát khắp căn phòng trống rỗng vốn không có chỗ nào để ẩn nấp.
Dũng sĩ đã đi lâu rồi, hiển nhiên là hắn ta chẳng tìm được gì.
Sau đó hắn ta nhìn ta một cái, ánh mắt đó hết sức phức tạp, đầy ẩn ý và chiều sâu, bên trong bao gồm tất cả những cảm xúc ta đã trải qua từ khi sinh ra, và cả những cảm xúc chưa từng trải qua.
Thôi được rồi, thật ra ta vốn chả hiểu gì cả.
Sau đó hắn ta bèn vung ống tay áo đen rồi lại đi ra ngoài như cơn lốc.
Đây là điều ta suy nghĩ mỗi ngày từ khi quen biết hắn ta: Tại sao lần nào đi hắn ta cũng phải vung ống tay áo vậy? Có ý nghĩa đặc biệt gì không? Hay hắn ta bị ám ảnh đặc biệt với việc vung tay áo?
Ta không dám hỏi hắn ta, giác quan thứ sáu mách bảo ta, nếu ta lên tiếng hỏi, chắc chắn sẽ bị quất thẳng mặt.
Ta lại chìm vào suy tư thường lệ hằng ngày.
Thực ra, bất kể câu trả lời là gì thì nó vẫn thú vị hơn những gì ánh mắt hắn ta muốn nói.
Ta đã nói rồi mà.
Ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, ta biết hết thảy những gì ta muốn biết.
Ha ha.
20
Thôi được rồi, ta thừa nhận. Sống trong thành Ma Vương mấy chục năm như một ngày thế này đã bắt đầu thấy chán rồi.
Nơi này không chỉ không có bốn mùa, mà mẹ nó ngay cả ban ngày và ban đêm cũng không có nốt.
Mặc dù ở đây có một Ma Vương đại nhân bí ẩn khó lường cho ta suy nghĩ về đủ loại hành vi cử chỉ khác thường của hắn ta.
Nhưng theo thời gian trôi qua, kiểu suy nghĩ này cũng dần mất đi ý nghĩa.
Bởi vì trên người Ma Vương đại nhân có ngày càng nhiều thứ không đáng để suy nghĩ, dần dà che lấp mọi thứ trước đây của hắn ta.
Là một chiếc gương vĩ đại nhất thế gian, lấy việc suy nghĩ làm toàn bộ ý nghĩa cuộc đời thì quả thực không thể chịu đựng điều này được nữa.
Vì vậy đây là lý do ta đã thả dũng sĩ đi, ta nhìn thấy trên người hắn một khả năng nhỏ nhoi có thể giúp ta thoát khỏi tình trạng hiện giờ, ta nói là có thể thôi.
Dù sao cũng không phải tại ta sợ phiền phức đâu.
Ta cảm thấy Ma Vương đã bắt đầu nghi ngờ ta, nhưng ta không hề lo lắng.
Bởi vì ta tin tưởng khả năng diễn xuất của bổn đại nhân là hoàn hảo không chút khuyết điểm, không người nào vạch trần nó được, đương nhiên cũng không có ma nào vạch trần nó được.
Sự thật chứng minh Ma Vương cũng không làm gì ta cả.
Ta vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngày qua ngày.
Bây giờ điều duy nhất khiến ta hứng thú trong cuộc sống có lẽ cũng chỉ có chiếc tay áo của Ma Vương.
À, Ma Vương, rốt cuộc tại sao ngươi lại vung tay áo chứ.
Ta tiếp tục suy nghĩ.
21
Ta rút lại tất cả những lời đã nói trước đó.
Đúng vậy, là tất cả.
Nếu thời gian có thể quay ngược thì ta tuyệt đối sẽ suy nghĩ những thứ có ý nghĩa hơn chiếc tay áo của Ma Vương.
Nếu có thể tiếp tục quay ngược thì ngay khoảnh khắc dũng sĩ bước vào phòng ta, ta sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội phản ứng nào, xé toạc cổ họng la lên: - Ma Vương đại nhân, dũng sĩ ở đây!
Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn rồi.
Vì tất cả những gì ta đã làm trong quá khứ, bây giờ ta buộc phải đối mặt với một tình huống nghiêm trọng.
Hiện giờ, trước mặt ta là phiên bản dũng sĩ đã trưởng thành, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo đáng chết đó, tóc vàng mắt xanh, mỉm cười rạng rỡ với ta: - Cha, lâu rồi không gặp.
Ma Vương, ngươi đang ở đâu, ta nhớ ngươi rồi.
Ở đây có biến thái.
Gương thần. Phiên bản sợ hãi giới hạn.
22
Hiển nhiên là Ma Vương không thể đến cứu ta được.
Bởi vì hắn ta đã bị đốt thành tro ngay trước mặt ta, một thế hệ oai hùng mà lại dễ dàng tan biến theo gió như thế.
Những điểm yếu ta đã bịa đặt trước đây vốn dĩ chẳng có tác dụng gì cả.
Bởi vì, dũng sĩ hắn, chỉ cần vươn ngón tay thon dài về phía Ma Vương rồi khẽ chỉ một cái vào hư không.
Ma Vương oai phong lẫm liệt đã tự bốc cháy.
Nói thật, ta đã sống chung với hắn ta mấy trăm năm, trước giờ không hề biết hóa ra Ma Vương là đồ dễ cháy.
Dù sao thì ngay cả cái nhãn cũng không có. Cho đánh giá kém.
Nhưng bây giờ ta rất muốn dán nhãn lên người mình: Dễ vỡ, xin hãy nhẹ tay. ( truyện trên app T•Y•T )
Với lại xin đừng lật ngược.
Với lại xin hãy đặt cách xa dũng sĩ.
Với lại cứu ta.
23
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trong đó có một chuyện là: Nếu một tên mặt mày trắng trẻo ngây thơ bị ngươi lừa hồi nhỏ giờ đây lớn lên biến thành một tên mặt mày trắng trẻo biến thái quay về thì phải làm sao. Hơn nữa, tên mặt mày trắng trẻo này mạnh lắm, ngươi đánh không lại.
Thật ra đây là chuyện mà ta ước gì mình đã suy nghĩ kỹ.
Và cái tên mặt mày trắng trẻo đó đang bước về phía ta, vạt áo hắn cuốn lấy tro tàn.
Phía sau hắn là thành Ma Vương đã trở thành một đống đổ nát.
Ta chưa bao giờ thấy cuộc chiến nào không giống chiến tranh đến vậy, đây hoàn toàn là một cuộc tàn sát đơn phương.
Cậu bé ngày xưa bị quái vật đuổi giết giờ đã đi tới trước mặt ta, nở một nụ cười ngọt ngào: - Cha, lâu rồi không gặp.
Ngay khi ta đang cân nhắc có nên quỳ xuống ôm đùi hắn khóc lóc thảm thiết để xin hắn tha thứ hay không thì dũng sĩ khẽ đến gần.
Ta vội vàng nín thở.
Mặc dù ta vốn không có thứ kia.
Sau đó dũng sĩ liếm mặt ta một cái.
…
Ma Vương, ngươi đang ở đâu?! Cứu ta!
Trước đây tên phù thủy kia đâu có nói với ta rằng, dũng sĩ là một tên biến thái đâuuuuu.
Ta cảm nhận được sự xấu xa đến từ toàn bộ dải ngân hà.
24
Ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.
Tình hình của ta hiện giờ không được ổn lắm.
Dũng sĩ kẹp ta dưới cánh tay rồi mang về nhà hắn.
Ta phải làm sao đây?
Gấp lắm!!! Online chờ.
A a a a không chờ được nữa, đã đến nơi rồi!!!!!!
25
Bạn thân mến của ta ơi, không biết hồi nhỏ các ngươi có từng chơi một trò chơi hay không.
Tên là: Chúng ta đều là người gỗ.
Đúng vậy, bây giờ ta đang chơi trò này với dũng sĩ.
Địa điểm: Nhà của dũng sĩ.
Mặc dù ta không hiểu tại sao một dũng sĩ bình thường lại sống trong một lâu đài lớn đến vậy.
Chẳng lẽ bây giờ nghề dũng sĩ kiếm ra tiền lắm ư?
Mà trước mặt ta, người đang đứng đối diện là dũng sĩ đại nhân.
Ta ngậm miệng không nói tiếng nào, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, làm bộ mình chỉ là một chiếc gương bình thường, mong rằng sẽ lừa dối trót lọt qua ải này.
Dũng sĩ đại nhân nhíu mày, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn ta đầy lo lắng: - Cha, sao ngươi không nói chuyện gì hết vậy, không khỏe ư?
Mặc kệ hắn dụ dỗ kiểu gì, ta vẫn vững như bàn thạch.
Chiến thắng đã ở ngay trước mắt, cố lên ngài Gương!
Sau đó dũng sĩ đại nhân với khuôn mặt trong sáng như ánh mặt trời thè lưỡi ra liếm ta thêm cái nữa ngay trước mặt ta.
- A a a buông ta ra tên biến thái kia!!!
Là trình độ của ta kém quá.
Ta thua rồi.
26
Là một ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, ta hiểu rõ một lý lẽ: Giữa người với người cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở vị trí của người khác để nhìn nhận vấn đề.
Để ta suy nghĩ lại.
Nếu có một người, nhân lúc đầu óc ta chưa phát triển lừa ta gọi hắn là cha.
Mà bây giờ ta lại sở hữu sức mạnh hủy diệt thế giới.
Ta sẽ làm gì?
Là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, ta nghĩ mình sẽ mỉm cười ấm áp như gió xuân rồi xóa bỏ ân oán.
Thôi được rồi, hoặc là khiến hắn cảm nhận thử kích thích mà cha ruột hắn đã từng cho hắn cảm nhận.
Dù sao thì cũng không phải liếm hắn một cái giống như một tên biến thái.
Ta hơi sợ rồi.
Chẳng lẽ dũng sĩ đại nhân, là một tên cuồng cha quá mức?
27
- Sao vậy cha?
Dũng sĩ phớt lờ sự phản kháng dữ dội của ta, hắn khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt đầy tủi thân: - Xa nhau lâu từng ấy, ngươi gặp lại ta chẳng lẽ không vui ư?
Vui chứ. Mẹ nó ta vui tới nỗi sắp chảy nước mắt luôn rồi này.
Ta biết mình không thể trốn tránh được nữa, vì vậy bèn hạ giọng chủ động xin lỗi: - Xin lỗi, dũng sĩ đại nhân đáng kính, ta sai rồi. Sau này ta không dám nữa đâu.
Dũng sĩ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: - Cha sai chỗ nào? Đâu có sai đâu.
Ngươi cứ một tiếng cha, hai tiếng cha rồi còn hỏi ta sai chỗ nào.
Ta nhìn dũng sĩ đại nhân phiên bản trưởng thành với khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, lặng lẽ nuốt ngược búng máu xuống bụng.
Ta sai rồi. Sai thật rồi.
Toàn là giả cả thôi.
Nếu dũng sĩ tỏ ra dáng vẻ như thế trước khi ta chứng kiến kết cục của Ma Vương thì có lẽ ta vẫn sẽ bị mê hoặc.
Bây giờ thì ai ngu mới tin!
Bây giờ ta sợ thật rồi, nước mắt ta tuôn trào dữ dội.
- Cha! Cha dũng sĩ à ta sai thật rồi! Ngươi đừng như vậy mà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng không được hả hức hức hức.
Ta khóc tới nỗi thở hổn hển, không dám tưởng tượng người đàn ông với sức mạnh khủng khiếp trước mặt này sẽ trả thù ta như thế nào.
Ta sẽ không bao giờ nhận con lung tung nữa QAQ.
Ta khóc một lúc, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ vọng lại từ phía đối diện.
Dũng sĩ ôm ta vào lòng.
Vì ta là một chiếc gương nên việc này cũng khá khó khăn.
Dù sao thì tình hình hiện tại là mặt ta, cũng là mặt gương, đang áp sát vào ngực dũng sĩ, thông qua mặt gương lạnh lẽo, ta có thể cảm nhận được lồng ngực hắn phập phồng, khẽ khàng nhưng lại mạnh mẽ.
Ta còn nghe thấy tiếng tim đập của hắn, mạnh mẽ rõ ràng, thình thịch từng tiếng một khiến ta hoảng sợ.
Ta vừa khóc, vừa thản nhiên nghĩ, ta phải đếm bao nhiêu tiếng thì nó mới ngừng đập, vậy thì ta sẽ được tự do.
Sau đó nghe thấy giọng nói của dũng sĩ truyền đến từ bên trên, mang theo sự dịu dàng trầm thấp khiến người ta sa vào, kéo theo lồng ngực rung động: - Ta thích nghe ngươi gọi ta là cha, gọi tiếp đi.
Ta lập tức ngừng giả bộ khóc, sợ tới nỗi nấc lên một tiếng.
28
Vì vậy ta và dũng sĩ bắt đầu sống chung đầy vui vẻ.
Ha ha.
Ta được đặt trong phòng của dũng sĩ, đối diện với giường của hắn.
Ha ha ha.
Các ngươi có biết nỗi khổ của ta khi ngày nào cũng phải nhìn khuôn mặt lúc ngủ của một tên đàn ông không?
Hơn nữa, tên đàn ông kia còn đẹp trai hơn ta!
Đúng vậy, cuối cùng ta cũng thừa nhận rồi.
Bởi vì ta nhận ra rằng, trong tình huống không chỉ khó giữ được cái mạng nhỏ này, thậm chí đáng sợ hơn là khó giữ được trinh tiết thì cứng miệng chẳng có lợi ích gì cả.
Bởi vì dũng sĩ đại nhân sẽ cho ngươi biết một trăm cách liếm gương.
Nỗi buồn trong lòng ta đã chảy ngược thành cửa biển.
Điều khiến ta không thể chịu đựng được nữa là, dũng sĩ đại nhân, hắn không chỉ biến thái, mà còn ngủ khỏa thân.
Ờm, hình như hai chuyện đó chẳng khác gì nhau.
Mỗi sáng việc đầu tiên hắn làm khi thức dậy là đi tới trước mặt ta, khoe cả cơ thể 360 độ cho ta xem.
Sau đó mỉm cười rạng rỡ với ta, hỏi ta: - Thích không?
Thích cái con khỉ nhà ngươi.
Chuyện này khiến ta không khỏi nhớ đến vị chủ nhân trước đây của mình, cũng hỏi ta câu tương tự: - Ta đẹp trai không?
Nhưng ít nhất khi hỏi hắn ta vẫn mặc quần áo.
À, chủ nhân trước đây của ta là ai ấy nhỉ?
Là một ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, ngày nào ta cũng phải suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn chuyện, vì vậy ở khía cạnh nào đó, trí nhớ sẽ không được tốt lắm.
Thôi kệ, nếu không nhớ nổi thì chắc cũng không phải người quan trọng gì.
29
Hôm nay thời tiết thật đẹp.
Thật là một ngày đẹp trời thích hợp để giành lại tự do, tâm trạng của ta cũng vui vẻ theo ánh nắng mặt trời bên ngoài.
Không gì ngăn cản được tâm trạng vui vẻ của ta, không gì cả!
Vì vậy khi dũng sĩ ngày ngày khoe thân theo thường lệ rồi trơ trẽn hỏi cảm nhận của ta, bổn đại nhân đã đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó miễn cưỡng trả lời hắn: - Cũng được, nhưng vẫn còn kém xa bổn đại nhân lắm.
Thậm chí còn tốt bụng khuyến khích hắn một câu: - Tiếp tục cố gắng!
Khuôn mặt dũng sĩ lập tức đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Ta bị phản ứng của hắn dọa hú hồn.
Đây là bệnh truyền nhiễm mới hả? Có lây không vậy? Có lây sang gương không?
Ta nhìn bóng lưng dũng sĩ chạy trối chết, trong lòng lặng lẽ củng cố quyết tâm bỏ trốn.
30
Cái gì? Ngươi hỏi ta chạy bằng cách nào?
Ha ha ha, ngươi ngốc hả, đương nhiên là chạy bằng chân…
Ấy?
31
Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Ta, ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, đang chìm trong nỗi buồn sâu sắc.
Hôm nay, ta sẽ là chiếc gương vĩ đại nhất, và cũng là chiếc gương u sầu nhất thế gian.
Bầu trời không để lại dấu chim bay, nhưng nó đã từng bay ngang qua.
Câu này là của một nhà thơ tên Tagore viết, tuy ta chưa từng gặp ông ấy, nhưng từ đó ta lại cảm nhận được tài năng xuất chúng cũng giống như ta.
Bởi vì ngay cả chim còn tự do hơn ta.
Hầy, tự do, ngươi ở xa tận chân trời nhưng cũng gần ngay trước mắt.
Ta và ngươi chỉ cách nhau hai cái chân.
Ta thở dài.
Nếu lúc này có một chiếc gương thông minh, sáng suốt và uyên bác thì tốt biết mấy, ta sẽ biết làm sao để mình mọc ra đôi chân và chạy về phía tự do.
Dường như ta đã thấy được cảnh tượng đó, bổn đại nhân sải bước với đôi chân dài, vui vẻ chạy trên đồng cỏ, những chú chim bay bên cạnh ta…
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới đều run rẩy vì nó!
…
……
Khoan đã!
Ngài Gương thông minh, sáng suốt, uyên bác vĩ đại nhất thế gian?
Vừa rồi có ai gọi tên ta à?