10
Dũng sĩ đứng ngược sáng trước mặt ta, khiến ta vô thức nheo mắt.
Giây tiếp theo cánh cửa đã đóng lại, ánh sáng bị chặn ngoài cửa.
Ta nhìn kỹ lại thì, ờm, vẫn là tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, trong chớp mắt vừa rồi ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy thiên thần, đúng là do vấn đề ánh sáng mà.
Không sai, trên thế gian này, kẻ vĩ đại nhất vẫn là ta.
11
Dũng sĩ trước mặt không hề ghê gớm dữ dằn như trong lời tiên tri, mà mình mẩy đầy rẫy vết thương và máu me, trông thật thảm hại.
Hình như hắn vô tình chạy vào phòng ta trốn trong lúc bị đuổi giết.
Vừa vào phòng, hắn đã nhanh chóng khóa trái cửa, xem ra có không ít quân lính đuổi theo phía sau. Cũng đúng thôi, mục tiêu của Ma Vương vốn dĩ là hắn, những người khác chỉ là tiện tay đuổi giết.
Trông hắn rất mệt mỏi, lưng dựa vào cửa, lắng nghe tiếng bước chân của quân lính đuổi theo dần đi xa, rồi từ từ khuỵu xuống theo cánh cửa, ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất.
Không khí hơi gượng gạo.
Ta đang phân vân không biết nên mở lời chào hỏi hay nên im lặng giả bộ làm một chiếc gương bình thường.
Ngay lúc ta đang chìm sâu trong đợt suy nghĩ mới thì một tiếng thút thít khe khẽ đã thu hút sự chú ý của ta.
Đầu của dũng sĩ vùi sâu vào đầu gối, bờ vai trông thật gầy yếu, cơ thể có chút xíu, khẽ run rẩy.
Ấy, hắn đang khóc đúng không.
Trong lòng ta chợt suy sụp.
Chỉ có trời mới biết, kẻ không chuyện gì không làm được như bổn đại nhân chỉ duy nhất không ứng phó được với tình huống này.
Bởi vậy mới nói mấy thằng nhóc con này là phiền phức nhất.
Ta phải làm sao đây? Làm sao để hắn ngậm miệng đừng khóc nữa?
Ta nghĩ mình nên nói gì đó mới được.
Ờm… thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?
Trời ạ, đương nhiên là bổn đại nhân không thèm dùng cách bắt chuyện cấp thấp này rồi.
Ờm… bạn nhỏ kia sao ngươi lại khóc?
Cmn chẳng phải hỏi thừa à. Tên đầu sỏ vẫn đang lùng sục khắp nơi ngoài phòng để tìm hắn kìa.
… Bạn nhỏ, người lớn nhà ngươi đâu rồi?
Chẳng phải hỏi vậy rõ ràng là đang chọc vào vết sẹo của người khác ư.
… Thằng nhóc thúi khóc cái gì mà khóc, im ngay!
Ta thật sự sợ rằng vừa lên tiếng là hắn sẽ òa khóc ngay. Lỡ đâu khiến Ma Vương đến thấy ta và hắn cô nam quả nam ở trong một căn phòng thì ta đúng là có trăm cái miệng cũng khó cãi được.
Bây giờ quan trọng nhất là làm hắn ngậm miệng rồi bỏ đi sao cho không khiến người ta chú ý.
Tên Ma Vương này đa nghi lắm, dù ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian nhưng cũng không có nghĩa là ta xứng đáng để hắn ta tin tưởng.
Cái này gọi là người ở dưới mái hiên nên đành phải cúi đầu.
Ta suy nghĩ rất lâu nhưng không có cách nào để giải quyết tình huống hiện giờ.
- À, xin chào…
Mặc kệ, đi bước nào tính bước đó.
Ta vừa mở miệng chào hỏi thì dưới chân dũng sĩ như có gắn lò xo, bật phắc dậy ngay lập tức.
Hắn nhìn sang phía ta bằng ánh mắt cảnh giác, trong con ngươi xanh thẳm ẩn chứa sát khí.
Ta bực mình lắm, ta đáng sợ vậy sao.
- Ai đó!
Giọng dũng sĩ hơi khàn, nhưng đầy vẻ giết chóc.
Cmn chẳng phải ta đang ở ngay trước mặt ngươi đó sao mà còn hỏi ai đó.
Quả nhiên con người toàn là đám thiểu năng.
Nhưng xét đến việc một chiếc gương biết nói có lẽ quá chấn động đối với một thằng nhóc quê mùa, ta cố gắng mở lời bằng giọng điệu dịu dàng nhất của mình: - Ta là gương.
Còn tại sao lại không giới thiệu ta là gương thần.
Ngươi có ngốc hay không, dù gì đối phương cũng là một dũng sĩ, ta đâu có điên mà giới thiệu mình là gương “thần”.
Lỡ đâu hắn không vui rồi trút hết bực tức phải chịu từ Ma Vương lên đầu ta thì sao, hắn không đối phó được Ma Vương, nhưng đối phó với ta thì chỉ cần một cây búa là đủ rồi.
Đương nhiên nó không có nghĩa là ta yếu, mà là vì ta thiên về tư duy, hoàn toàn khác với đám thiên về cơ bắp như bọn họ.
Hơn nữa chẳng lẽ trên đời này có người không sợ cây búa ư? Rõ ràng cây búa là thứ đáng sợ nhất trần đời.
Ừm, quả nhiên ta vẫn là ngài Gương vĩ đại nhất.
12
- Gương?
Dũng sĩ nhìn ta đầy nghi ngờ, trong chốc lát ánh mắt lại trở nên sắc bén: - Gương thì sao mà nói chuyện được? Ngươi cũng là thuộc hạ của tên Ma Vương đáng chết kia đúng không?
Thằng nhóc thúi này.
Đường đường là gương thần đại nhân lại cảm thấy gương phẩm của mình đã chịu sỉ nhục.
Tại sao gương lại không thể nói chuyện chứ?
Ai nói với ngươi ta là thuộc hạ của Ma Vương? Đó là vu khống!
Mặc dù tên Ma Vương kia đúng là chủ nhân của bổn đại nhân, nhưng bổn đại nhân và hắn ta có địa vị ngang nhau!
Nếu điều kiện cho phép, ta muốn phun nước miếng vào bản mặt trắng trẻo đáng ghét đó.
Nhưng ta sẽ không làm vậy.
Ta đâu có ghen tị với bản mặt trắng trẻo của hắn, bổn đại nhân cao sang như thế, sao lại làm ra chuyện thô tục như vậy được!
Quan trọng nhất là, ta, ngài Gương vĩ đại nhất, không hề sợ cái tên dũng sĩ vớ vẩn này xíu nào!
Càng nghĩ càng kích động, ta dõng dạc hùng hồn lên tiếng: - Đây là sỉ nhục, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta! Ai là thuộc hạ của Ma Vương? Bổn đại nhân không liên quan gì tới hắn ta cả!
… Có lẽ Ma Vương vẫn đang tìm hắn ở ngoài kia, ta nói chuyện ở đây chắc hắn ta không biết đâu nhỉ.
Dũng sĩ không ngờ ta lại bi phẫn đến vậy nên hơi sửng sốt: - À vậy xin lỗi… ta không biết.
Thấy hắn xin lỗi thật lòng và chân thành như thế, tất nhiên bổn đại nhân sẽ không chấp nhặt với hắn.
- Dũng sĩ, đây không phải là nơi ngươi nên đến.
Ta suy nghĩ làm thế nào để mở đầu bằng giọng điệu ngầu nhất: - Mục tiêu của ngươi là đánh bại Ma Vương chứ không phải trốn ở đây khóc lóc như đàn bà.
Ta thầm like cho mình một cái.
Dũng sĩ cười khổ một tiếng, ánh mắt u ám: - Lại là danh hiệu này nữa. Chính vì cái danh hiệu này đã hại chết gia đình bạn bè của ta.
Vừa nói vành mắt lại bắt đầu đỏ hoe, hắn cắn răng, gần như nghiến ra từng lời một: - Ngay cả người quan trọng còn không bảo vệ được thì ta có tư cách gì gánh lấy danh hiệu này.
Thấy hắn có vẻ sắp khóc tới nơi, ta bèn quýnh lên, quyết định an ủi cảm xúc của hắn trước đã.
Nghiêng tai nghe thử động tĩnh bên ngoài, sau khi xác định Ma Vương không ở gần đây, ta hết sức kiên định nói với hắn rằng: - Không, ngươi chính là dũng sĩ, ngoài ngươi ra thì không còn ai đánh bại Ma Vương được nữa.
Dũng sĩ không còn chảy nước mắt nữa, nhưng thực sự đã bị sự kiên định của ta lay động, trên khuôn mặt nhợt nhạt đã hơi hồng hào: - Không ngờ tới bây giờ vẫn còn người tin tưởng ta như vậy… nhà vua vốn dĩ rất tin tưởng ta, ông ấy đã giao đội kỵ sĩ mạnh nhất của mình cho ta, nhưng chính vì lỗi của ta mà đội kỵ sĩ đã bị tiêu diệt toàn bộ… ( truyện trên app t.y.t )
Nói rồi hắn lại cúi đầu xuống.
Trời ạ sao cái tên dũng sĩ này khó chiều vậy! Bộ ngươi là con gái hả!
Ta điên cuồng cào tường trong lòng, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: - Đó không phải lỗi của ngươi. Nhà vua đã lừa ngươi, thứ ông ta giao cho ngươi vốn không phải đội kỵ sĩ mạnh nhất. Từ đầu đến cuối ông ta chưa từng tin tưởng ngươi, mà ngươi kiên trì được đến bây giờ đã giỏi lắm rồi, ngươi cũng không có phụ lòng bất cứ ai cả.
Dũng sĩ bất chợt ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt lại: - Đây là thật ư? Tại sao ngươi lại biết?
Ta đắc ý mỉm cười: - Bổn đại nhân là ngài Gương vĩ đại nhất, trên thế gian này chỉ cần chuyện gì ta muốn biết thì ta sẽ biết.
Thật sự thì ta không hề lừa hắn chuyện này, vốn dĩ nhà vua chưa từng tin tưởng tên nhóc còn chưa mọc đủ lông đủ cánh này, đưa đại cho hắn một đội kỵ sĩ coi như là để giải thích với người dân, dù sao lời tiên tri này đã lan truyền khắp nơi trong nước rồi. Huống hồ lời tiên tri này còn thổi phồng dũng sĩ lên mức thần thánh, nhà vua luôn muốn nắm chặt quyền lực trong tay thì sao có thể giúp đỡ cho hắn chứ? Thần quyền và quân quyền luôn là trung tâm của mâu thuẫn, không khéo nhà vua còn mong hắn chết trong tay Ma Vương nữa kìa. Là vật hy sinh của mâu thuẫn, cho dù lần này tên nhóc đó may mắn sống sót trở về thì nhà vua cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Nhưng tất nhiên ta sẽ không nói cho hắn biết mấy chuyện này.
Bởi vì ta lười.
Thằng nhóc này còn non lắm, ta thương hại nhìn hắn, sau khi nghe được sự thật thì khuôn mặt hắn càng nhợt nhat hơn, bất kể lời ta nói có phải là thật hay không, nhưng nếu dũng sĩ tùy tiện tin vào lời nói phiến diện của một kẻ không rõ lai lịch mà hắn gặp trong thành Ma Vương, thì cũng đã đủ để chứng minh kinh nghiệm xã hội của hắn bằng không rồi.
Một dũng sĩ vừa mới quen biết đã tin tưởng tuyệt đối những gì ta nói thì việc bị nhà vua trêu đùa như khỉ chẳng phải cũng là điều hiển nhiên ư.
Dù sao thì vẫn là một thằng nhóc 14 tuổi, vẫn chưa biết gì về thế giới của người lớn.
Trong thế giới này, cái cần là lợi ích, chứ không phải anh hùng.
- Vậy… ta phải làm sao đây…
Dũng sĩ bỗng không biết phải làm sao, gương mặt đầy sự tuyệt vọng: - Từ lúc quê hương ta bị phá hủy, ta trốn thoát một cách khó khăn, sau khi bị thương thì được một lữ khách nhặt được trên đường, là người đó đã dẫn ta đi gặp nhà vua. Nhà vua… ông ấy rất tốt với ta, ông ấy đã nói ta nghe về lời tiên tri. Ông ấy nói nếu ta muốn báo thù thì đất nước sẽ giúp đỡ ta hết lòng, vì ta là anh hùng sẽ cứu vớt thế giới trong lời tiên tri… chuyện này… chuyện này cũng là giả cả ư? Tại sao?
Nghe đến đây, đã không biết nên cảm thán vận may chó má của hắn hay nên thương hại hắn nữa.
Ma Vương đích thân dẫn quân ra trận, vậy mà hắn chỉ bị thương chút xíu. Mặc dù hôm đó ta không đi theo, nhưng bổn đại nhân không chuyện gì không biết đã nắm rõ toàn bộ diễn biến trận chiến từ lâu. Cả thị trấn biến thành một đống đổ nát, có lẽ dũng sĩ là người sống sót duy nhất.
Trốn được thì thôi đi, vậy mà sau khi bị thương hắn còn được người qua đường cứu. Thậm chí còn hộ tống hắn về vương thành.
Chắc tên nhóc này không biết nhưng ta lại rõ mồn một, nếu lúc đó hắn không được người qua đường cứu, mà lại đụng phải quân đội đến sau thì chắc chắn đã bị nhà vua viện cớ giết chết từ lâu rồi.
Ta đã nghĩ sẵn lý do cho nhà vua luôn rồi, chỉ cần nói cách hắn trốn thoát có gì đó mờ ám, chắc có lẽ đã bị ác ma thao túng, hoặc đã đạt được thỏa thuận với ác ma, dù là cái nào thì cũng đủ để hắn chết đi sống lại mấy trăm lần rồi. Lại còn là hỏa hình nữa chứ.
Người qua đường cứu hắn vốn là người dân ở vương đô, trên đường đi thăm người thân thì nhặt được hắn, vì vậy mới thuận lợi đưa hắn trở về. Mà đội quân vừa khéo lỡ mất hắn lại mang về tin tức: Không còn ai sống sót.
Nếu không thì trước khi hắn đến vương thành đã bị nhà vua đuổi giết trước tiên rồi.
Vận may này, phải nói không hổ là dũng sĩ ư.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo tội nghiệp kia, ta thở dài, quyết định tiếp tục giả ngầu đến cùng, xây dựng nên hình ảnh một người giúp đỡ thần bí: - Thực ra ta đã đợi ngươi ở đây lâu lắm rồi, dũng sĩ.
- … Rốt cuộc ngươi là ai?
Đúng vậy, ta là ai nhỉ, không có thân phận cụ thể thì cũng ngại lên tiếng lừa hắn tiếp lắm.
- Đứa nhỏ này, nếu ngươi không chê thì có thể gọi ta một tiếng cha.
Ta đúng là thông minh ghê, một phát đã nhận anh hùng trong tương lai làm con trai.
- Cha… cha ư?
Dũng sĩ ngạc nhiên không thôi.
… Thực ra theo lý mà nói, tuy lời đã nói ra khỏi miệng, nhưng ta vẫn hơi chột dạ, bởi vì nếu ta là dũng sĩ, ta sẽ tát thẳng vào mặt cái tên nói năng lỗ mãng này.
Mong rằng dũng sĩ ngây thơ hơn ta tưởng.
Chỉ thấy dũng sĩ đỏ mặt, biểu cảm hơi hoảng loạn, nhưng lại không hề tỏ vẻ khó chịu.
Đúng rồi!
Ta lại thầm like cho mình một cái.
Xem ra đánh vào tình thân khá hiệu quả với nhóc dũng sĩ từ nhỏ đã không cha không mẹ, lại gặp phải họa diệt tộc, còn bị người ta đuổi giết và lừa gạt như thế này.
Chậc… càng nghĩ thì thấy tên nhóc này càng thảm.
- Không sai, dũng sĩ. Mặc dù ta chỉ là một chiếc gương vĩ đại không chuyện gì không biết, nhưng ta luôn có một ước mơ, đó là có một đứa con trai như ngươi.
Ta thấy dũng sĩ dễ lừa như thế, vì vậy không ngừng cố gắng, sau đó nói bằng giọng điệu hiền từ nhất mà ta có thể nói được: - Ngươi có thể gọi ta là cha Gương vĩ đại.
Dũng sĩ hơi do dự, hắn nhìn ta một cái rồi ngập ngừng mở miệng: - Cái này… không hay lắm đâu.
Xem ra tên nhóc này cũng không phải không hề có trí thông minh.
Chậc.
Ta biết rõ không nên ép buộc, vì vậy mà lùi một bước, áp dụng phương pháp lạt mềm buộc chặt: - Để kỷ niệm tình cảm cha con của chúng ta, ta có thể nói cho ngươi biết lối đi bí mật trong thành Ma Vương, giúp ngươi thoát ra ngoài.
- Cha.
Lần này dũng sĩ không còn do dự nữa.
Ta đã không thể phân biệt được rốt cuộc tên nhóc này khờ thật hay giả bộ nữa rồi.
13
Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Bởi vì ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.
Cái loại nhóc con này thì đe dọa được gì kẻ vĩ đại không chuyện gì không biết như ta chứ?
Trên đời này không ai uy hiếp được ta cả!
…
Hay lắm, Ma Vương không có ở gần đây.
14
- … Cha.
Dũng sĩ cầm bản đồ chạy trốn mà ta vẽ bằng suy nghĩ cho hắn, cuối bản đồ còn ký tên “cha Gương vĩ đại nhất thế gian”, ngập ngừng gọi ta một tiếng.
- Ừ, con trai. Có chuyện gì không?
Lâu lắm rồi ta mới được hân hoan đắc ý như vậy, dù sao trên đời này có mấy chiếc gương được nhận một dũng sĩ làm con trai đâu chứ.
- Có phải người không chuyện gì là không biết không?
Con trai, à không, thái độ của dũng sĩ hết sức cung kính, khiến ta vô cùng hài lòng.
- Đương nhiên rồi con trai của ta. Cha chính là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian mà.
Hôm nay tâm trạng ta vui vẻ lắm, vì vậy đã nhấn mạnh với hắn thêm lần nữa.
Bình thường mà có ai dám nghi ngờ uy quyền của bổn đại nhân như vậy thì ta đã đập chết hắn từ lâu rồi.
- Vậy người biết điểm yếu của Ma Vương không?
Nói thừa, đương nhiên ta ——
Không biết rồi.
Nếu ta biết điểm yếu của tên Ma Vương kia thì còn đợi ngươi đánh bại Ma Vương chắc?
Bổn đại nhân đã tự làm Ma Vương lâu rồi.
Nhưng chắc chắn ta sẽ không trả lời hắn như vậy đâu, dù sao đây cũng là một trong số ít những vết nhơ trong cuộc đời vĩ đại của ta.
- À… đúng vậy, đương nhiên là ta biết rồi ha ha ha.
Kỹ năng diễn xuất của ta đúng là hoàn hảo.
Dũng sĩ im lặng một lúc khá lạ lùng, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: - Vậy thì tốt quá, người có thể nói ta biết được không?
Ta: - … Ừ?
Ta không nhớ mình đã bịa chuyện như thế nào, bởi vì ta vốn đã từ bỏ việc suy nghĩ, đối diện với ánh mắt tin tưởng chân thành không chút giả dối của dũng sĩ, ta hết sức áp lực mà bịa đặt loạn xạ.
Nhìn khuôn mặt dũng sĩ nghiêm túc ghi nhớ, ta cảm thấy mình đúng là không thể thông minh hơn.
15
- Ngươi phải đi rồi.
Ta nói với dũng sĩ.
Không dễ gì mới lừa cho qua chuyện, ta sợ thằng nhóc rắc rối này lại gây ra chuyện gì nữa.
Với lại Ma Vương cũng sắp lục soát hết thành Ma Vương rồi, không chừng tiếp theo sẽ đến đây hỏi ta về tung tích của dũng sĩ.
Dù sao ta là ngài Gương không chuyện gì không biết mà. Ngay cả Ma Vương cũng cần sự giúp đỡ của ta.
Thật ra ta vẫn hơi kích động.
Bởi vì là một chiếc gương thần vĩ đại, ngoại trừ lần trước Ma Vương hỏi ta vị trí của dũng sĩ ra, thì mấy ngày còn lại ngày nào cũng soi! Gương!
Hoặc là mặc mấy bộ quần áo khác nhau đi đến trước mặt ta, hỏi ta: - Bộ nào đẹp hơn?
Hoặc là hỏi thẳng ta: “Ta đẹp trai không?” “Ta có phải là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian không?”
Mịa!
Liên quan gì đến ta!
Ngươi có hiểu được tâm trạng của một thằng đực rựa khi ngày nào cũng có một thằng đực rựa khác làm dáng trước mặt mình không!
Hãy xem diện tích Thái Bình Dương trong lòng ta.
Với lại, bổn đại nhân mới là người đẹp trai nhất.
16
Nói chuyện nãy giờ, hình như tên nhóc rắc rối này không nỡ rời xa ta rồi, hắn đi đến cửa, nhưng lại dừng bước quay đầu nhìn ta đầy do dự.
Trong lòng ta lại thấy đắc ý.
Ta biết sức hút cá nhân của mình lớn lắm, chinh phục một tên nhóc như vậy đúng là dễ như ăn kẹo, nhưng khi ta thực sự nhìn thấy ánh mắt không nỡ của hắn thì lòng hư vinh của ta lại được thỏa mãn tột độ.
- Đi đi.
Ta nghĩ bây giờ không còn nhiều người có mắt nhìn giống vậy đâu, vì vậy vẫn nhắc nhở hắn một câu: - Ra ngoài rồi thì đừng tùy tiện tin tưởng người khác, phải nhớ rằng thực lực của bản thân mới là thứ duy nhất có thể tin tưởng. Sự ngây thơ của ngươi chỉ sẽ hại chết ngươi thôi.
Ôi nghe xem, lời nói này có trình độ biết bao, không hổ là bổn đại nhân, thật sâu sắc.
Dũng sĩ sững sờ, nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, rồi ngoan ngoãn gật đầu: - Ta biết rồi.
Ta vẫn đang chìm đắm trong câu nói vàng ngọc của mình không dứt ra được, hình như sau đó dũng sĩ còn nói gì nữa, nhưng ta không chú ý nghe.
Bóng lưng cuối cùng khi hắn quay đi vô cùng kiên định, không hề quay đầu lại, ta lớn tiếng gọi với theo bóng lưng hắn:
- Cẩn thận đừng để bị bắt! Bị bắt cũng đừng khai ra cha đó!
Không biết hắn có nghe không.
17
Mặc dù ta đã tận tình dặn dò hắn với lòng tốt vạn năm mới có một lần, nhưng ta không nghĩ rằng sau khi thoát khỏi đây tên nhóc này thật sự có thể sống sót.
Có lẽ tên nhóc này luôn được vận may chó má phù hộ, nhưng với chỉ số EQ của tên ngốc này, đối mặt với sự bao vây của nhiều phía thì không chết cũng phải lột da.
Lừa gạt, phản bội, đạo đức giả, hư vinh, đố kỵ, căm ghét.
Ở thế giới bên ngoài, đáng sợ hơn cả Ma Vương, còn có lòng người.