Lúc này trời đã tối đen hẳn, ánh đèn đường trong gió mưa lắc lư mờ nhạt.
Trong tầm mắt Ôn Tân, cục bông đen lặng lẽ đứng trong màn mưa, bộ lông ướt sũng, đầu khẽ ngẩng.
Lưng vẫn thẳng, vẫn cao ngạo như xưa, nhưng lúc này lại giống như một thân ảnh nhỏ bé lạc lối giữa bóng đêm, quanh thân quấn lấy cảm giác cô đơn.
Tim Ôn Tân bỗng mềm nhũn.
Cậu bung dù ra, rón rén bước tới trước mặt Cục Bông Đen, ngồi xổm xuống. Chiếc túi nặng trĩu được đặt xuống đất, lộ ra đống thức ăn mèo đầy ắp.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy kia, Ôn Tân nhẹ nhàng nói:
“Chút nữa trời sẽ mưa to, nếu em bị ướt mà không được lau khô, sẽ dễ bị bệnh.”
“Anh sẽ cho em ăn no, cũng sẽ chải lông cho em nữa.”
“Theo anh về nhà, được không?”
Cục bông đen cúi đầu.
Nó chăm chú nhìn vào chiếc túi mà Ôn Tân mang theo, dường như cảm nhận thấy một chút chân thành từ trong đó, không giống như mọi khi lập tức quay lưng bỏ đi.
Ôn Tân thử đưa tay ra về phía nó.
Chạm vào trước tiên là lớp nước mưa lạnh buốt, rồi sau đó là bộ lông cứng như vảy.
Khi chạm thêm lần nữa, cơ thể căng cứng của cục bông đen bỗng mềm nhũn, cả thân thể nhỏ nhắn đổ sụp vào lòng bàn tay cậu.
Ôn Tân lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng ôm lấy nó, đầu ngón tay lần theo lớp lông ướt sũng chạm vào phần da thịt bên dưới, nóng rực đến mức đáng sợ.
Hỏng rồi.
Cục bông đen bình thường linh hoạt, tránh né rất giỏi, không ngờ nó đã bị bệnh.
Phải đưa đi bệnh viện thú y ngay lập tức.
Nhưng trong cơn mơ mang, Cục bông đen dường như vẫn còn ý thức. Mỗi lần Ôn Tân định rời khu dân cư, nó liền giãy dụa kịch liệt, sức mạnh đến nỗi suýt chút khiến cậu không giữ nổi.
Bất đắc dĩ, Ôn Tân đành phải mang nó về nhà trước.
Rút kinh nghiệm từ chuyện ban ngày, Ôn Tân cẩn thận khóa chặt cửa sổ, sau đó bung dù ra ngoài mua thuốc từ bệnh viện thú y.
Đi một vòng như vậy mất khoảng hơn bốn mươi phút.
Khi Ôn Tân hấp tấp chạy về, vừa mở cửa phòng ngủ liền sững sờ đứng tại chỗ.
Để đón Cục bông đen, cậu đã đặt mua sẵn ổ mèo trên mạng. Nên lúc nãy, khi đưa cục bông đen đang ốm về, cậu cũng đã nhẹ nhàng đặt nó vào trong ổ.
Thế nhưng giờ đây, cục bông màu đen vốn nên nằm co ro trong ổ lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là đống bông gòn bị xé rách vung vãi khắp sàn – và một sinh vật khổng lồ trông như quái vật.
Con quái vật nằm rạp dưới đất, trông như một loài bò sát thời tiền sử đã tuyệt chủng, toàn thân phủ đầy vảy, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo..
Mỗi chân của nó đều to bằng nửa màn hình tivi, bên dưới không chỉ là bông lông từ ổ mèo, mà còn có cả phần còn lại của chiếc bàn bị phá nát một nửa.
Phải biết rằng chiếc bàn đó làm từ gỗ nguyên khối, chỉ nhìn thôi cũng thấy móng vuốt của con quái vật kia mạnh đến mức nào.
Đối mặt trực tiếp với một con quái vật hung tợn như thế, đầu óc Ôn Tân hoàn toàn trống rỗng.
Là ảo giác hay đang nằm mơ?
Cậu chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Quái vật nghe thấy tiếng mở cửa, mà khoảng cách lại quá gần, liền gầm lên một tiếng, nhào tới đè cậu ngã xuống đất.
Ôn Tân cảm giác thứ đè lên mình không phải sinh vật, mà là cả một ngọn núi. Dưới cú va chạm khủng khiếp đó, ruột gan như bị đảo lộn.
Ôn Tân đau đớn rên lên một tiếng, rồi bất ngờ chạm mắt với con quái vật.
Đó là một đôi con ngươi hình dọc điển hình của loài săn mồi, hung hãn và tàn bạo, lạnh lẽo như kim loại, nhìn chằm chằm vào vị trí yếu hại trên cổ Ôn Tân, dường như đang suy tính nên ra tay từ góc nào.
Cả người Ôn Tân toát mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc con quái vật này từ đâu chui ra?
Chẳng lẽ cậu sẽ chết oan ức như vậy?
Nghĩ đến đây, Ôn Tân càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Ngay khoảnh khắc móng vuốt sắc nhọn sắp rạch qua da, con quái vật lại đột ngột nhíu mắt vì đau, như thể vừa lấy lại một phần ý thức, móng vuốt đang kiềm chế cũng hơi nới lỏng.
Không hiểu vì sao, Ôn Tân thấy được trong đó sự kiềm chế và nhẫn nại.
Ấn tượng ban đầu của cậu về nó là một con quái vật ăn thịt người, nhưng... làm gì có con quái vật ăn thịt nào mà trong mắt lại có cảm xúc đang kiềm chế?
Mà... đôi mắt đó, sắc vàng rực rỡ, lại quá giống với ánh mắt của cục bông đen.
...Chờ đã?
Trong chớp mắt, một ý nghĩ khó tin vụt qua đầu Ôn Tân.
— Lúc mở cửa bước vào, rõ ràng không thấy bóng dáng cục bông đen. Nếu nó bị con quái vật ăn mất, lẽ ra phải có vết máu.
Ôn Tân cắn môi dưới.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn lạnh băng của quái vật, cậu chậm rãi đưa tay lên chạm vào móng vuốt đủ sức xé xác mình ra trong tích tắc, khẽ gọi: “Tiểu Hắc?”
“Tiểu Hắc” vốn là biệt danh mà mấy cụ già trong khu đặt cho Cục Bông Đen, sau này khi quen thân, Ôn Tân cũng thường gọi nó như vậy.
Nghe thấy đối phương dùng giọng nói quen thuộc gọi mình, quái vật quả nhiên nâng vuốt lên, lùi lại một chút.
Nhận được phản hồi, nhịp tim của Ôn Tân không những không giảm mà còn đập mạnh hơn nữa.
Cậu không dám tin vào những gì mình đang nghĩ.
Mèo hoang nhặt về lại biến thành quái vật — chuyện này chắc cũng chỉ có trong phim viễn tưởng, không ngờ lại đụng trúng thật.
Dù là dùng khoa học hay lẽ thường, cũng chẳng thể giải thích nổi cảnh tượng hoang đường trước mắt.
Rốt cuộc Tiểu Hắc là yêu quái trời sinh, là người ngoài hành tinh, hay là sản phẩm từ một phòng thí nghiệm bí mật nào đó?
Thế giới này còn là thế giới mà anh từng biết không? Liệu cậu có vô tình vướng vào bí mật động trời nào không? Có bị thủ tiêu bịt miệng không?...
Không ai nói cho Ôn Tân biết lúc này nên làm gì, có vẻ như lựa chọn lý trí nhất là tìm đến cơ quan chức năng.
Vài giây sau, cậu cử động cơ thể cứng đờ, lảo đảo đứng dậy, đưa tay vào túi quần tìm điện thoại, nhưng lại không nhúc nhích gì thêm.
...Nếu thật sự báo cảnh sát, Tiểu Hắc sẽ ra sao?
Tâm trí Ôn Tân rối như tơ vò, cho đến khi một tiếng gầm khẽ đầy áp lực kéo cậu về thực tại. ( truyện trên app t.y.t )
Ôn Tân giật mình quay lại.
Chỉ thấy con quái vật vừa nãy còn dữ dằn, giờ cả thân thể đều mệt mỏi rạp xuống đất, như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, toàn thân run rẩy không ngừng.
Đôi đồng tử vàng rực vẫn cố chấp nhìn cậu -- thấy ngay trong giây sau đối phương liền quay người, lảo đảo lao ra khỏi cửa.
Ôn Tân chạy trốn rồi sao?
Đồng tử quái vật co rút, gầm lên một tiếng giận dữ và bi thương!
Cậu không hề biết, trước khi gặp được mình, con quái vật ấy đã từng chạm trán không ít con người tưởng chừng như tốt bụng.
Họ tiếp cận nó bằng sự dịu dàng tương tự, hứa hẹn sẽ đưa nó về nhà, nhưng khi nó bắt đầu biến dị, ai nấy đều hét lên sợ hãi, rồi đi gọi người khác tới xử lý nó.
Vốn dĩ, nó đã hoàn toàn tuyệt vọng với loài người rồi.
Nhưng nó vẫn chọn tin tưởng Ôn Tân!
Cơn đau dữ dội đang giày vò chút lý trí còn sót lại, quái vật như muốn trút giận liền xé nát nốt phần còn lại của chiếc ổ mèo, rồi lảo đảo bước về phía cửa sổ.
Nó phải bỏ trốn ngay, vì không lâu nữa sẽ có một đám cảnh sát mặc đồng phục kéo đến.
Những cảnh sát đó có thể không làm nó bị thương, nhưng họ sẽ khiến kẻ đã tạo ra nó chú ý. Đến lúc đó, nó sẽ phải đối mặt với những tra tấn còn khủng khiếp hơn cái chết.
“Tiểu Hắc?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Giọng nói dịu dàng vang lên phía sau. Quái vật khựng lại, quay đầu, kinh ngạc phát hiện Ôn Tân vậy mà không hề chạy trốn.