Tới cửa, cậu bắt gặp chủ mèo và người của tổ chức cứu hộ, họ hy vọng có thể mượn cửa sổ nhà anh.

“Xà ngang quá hẹp, không đặt được lồng vận chuyển, chỉ có thể tìm cách trèo lên.”

Vì xà ngang hẹp, gió lớn, đứng không vững, chẳng ai biết mèo có thể trụ lại bao lâu.

Chủ mèo rất sốt ruột, chân thành nói chỉ cần Ôn Tân chịu giúp, sẽ gửi cậu100 tệ để cảm ơn.

Ôn Tân lắc đầu từ chối, trực tiếp mở cửa.

Tổ chức cứu hộ đã xem tình hình mèo qua video, thấy không thích hợp dùng lồng vận chuyển, nên lần này cố ý mang theo dây an toàn.

Họ là những người nghiệp dư có kinh nghiệm, ở độ cao này vẫn có thể thử cứu mà không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu thật sự không được, chỉ còn cách gọi 119.

Khi thấy người trèo ra từ cửa sổ, cả Ôn Tân trong phòng lẫn đám đông dưới lầu đều bất giác nín thở.

Đúng lúc này, biến cố xảy ra.

Mây dày tụ lại, một tia chớp tím lập lòe lóe lên trên không trung.

Ôn Tân cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng tiến lại gần cửa sổ. Một giây sau, tiếng sét như xé tai nổ vang giữa trời.

“Meo!”

Con mèo nhỏ trên xà ngang lập tức bị dọa đến hét toáng, cả người bật nhảy lên một nửa.

Xui xẻo hơn, một cơn gió lớn thổi tới.

Người cứu hộ hoảng hốt hét lên: “Hỏng rồi, con mèo!”

Mèo bị gió hất ra mép xà, rơi thẳng xuống. Người cứu hộ đang leo, hai tay nắm lấy lan can, không thể quay đầu kịp.

Đám đông dưới lầu há hốc miệng, tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay vững vàng nhanh như chớp vươn ra ngoài cửa sổ, đỡ lấy con mèo.

“Meooo—! Meo meo!”

Mèo sợ hãi, múa móng vuốt điên cuồng giãy dụa. Tim Ôn Tân đập như trống, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không để ý tới những thứ khác, đầu ngón tay xoa xoa nhẹ sau gáy nó, liên tục dỗ dành.

Có lẽ là vì cả bốn chân đều đã đứng vững, chú mèo con bị dọa sợ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Nó ngửi thấy trên người chàng trai trẻ trước mặt có một mùi hương khiến nó cảm thấy yên tâm, không nhịn được mà khẽ liếm nhẹ lên cằm đối phương một cái.

Mèo được cứu rồi!

Đám đông đang ngây người lập tức vỡ òa trong tiếng hoan hô!

“Hoan Hoan, Hoan Hoan, Hoan Hoan của tôi!”

Chủ nhân của mèo cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy mèo được cứu, suýt chút nữa mừng đến phát khóc, lao tới ôm mèo vào lòng.

Kết quả là, khi bàn chân mèo khẽ dịch đi, những vết cào chằng chịt liền hiện rõ trước mắt mọi người.

“Ssssss...” Vài người tại hiện trường đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Ôn Tân có làn da trắng tái, công việc lại làm ở trong nhà, quanh năm không tiếp xúc ánh nắng nên càng trắng mịn.

Trên làn da như vậy lại để lại những vết thương máu chảy đầm đìa, trông vừa đáng sợ vừa chói mắt.

Thực tế thì vết thương đúng là nghiêm trọng. Mèo con vì quá hoảng sợ nên không kiềm chế lực, những vết cào trên tay ít nhất phải hơn chục vết.

Chủ mèo cảm thấy vô cùng áy náy, vội vàng nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé!” ( truyện trên app t.y.t )

Ôn Tân đáp: “Không sao, tôi đã tiêm phòng dại rồi.”

Trước đó Ôn Tân đã tìm hiểu, dù không bị cắn vẫn có thể tiêm vắc xin phòng bệnh dại, hiệu quả bảo vệ có thể kéo dài hơn nửa năm. Hôm cậu quyết tâm nuôi “cục bông đen”, đã lập tức đi tiêm một mũi.

Nhưng mà chủ mèo vẫn rất kiên quyết, nhất định phải đưa Ôn Tân đi xử lý vết thương: “Cậu bị cào nhiều như vậy, ít nhất cũng phải ghé qua phòng khám gần tiểu khu để xử lý tạm chứ!”

Khi họ xuống lầu, Ôn Tân cảm nhận được một ánh mắt kín đáo, mơ hồ dừng lại trên người mình.

Cậu ngoái đầu nhìn, thấy một bóng mèo quen thuộc trên tán cây.

Cục Bông Đen vẫn thích đứng ở chỗ cao, nhìn xuống với ánh mắt cao ngạo, cằm khẽ hếch lên, lạnh lùng mà cao ngạo.

Chỉ duy nhất lúc này, trong đôi mắt ấy không còn là con ngươi dựng thẳng, mà giống như một viên hổ phách vàng óng, mang theo chút dịu dàng nhìn Ôn Tân.

So với những con mèo khác, con mèo này mà cậu nhắm đến ngay từ đầu, khí chất đã không giống một con mèo hoang chút nào.

Từ sau lần mời gọi bị từ chối ấy, cục bông đen luôn tránh mặt cậu, Ôn Tân đã mấy ngày không thấy bóng dáng nó.

Ôn Tân định tiến lại gần, nhưng nửa đường thấy cục bông đen phóng một cái vào vườn hoa, thoắt cái đã biến mất.

Trên cao, mây đen kín trời, thi thoảng lại có tiếng sấm gầm vang.

Đêm nay dự sẽ là một đêm mưa bão bùng.

*-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Từ phòng khám bước ra, quả nhiên trời đã bắt đầu mưa phùn.

Chủ mèo tên là Đường Khải, khi bác sĩ đang băng bó vết thương cho Ôn Tân, đối phương vẫn không ngừng gọi điện cảm ơn tổ chức cứu hộ mèo, có thể thấy người này rất xem trọng con mèo cưng tên Hoan Hoan của mình.

Thấy cánh tay Ôn Tân quấn đầy băng, Đường Khải vẫn áy náy không thôi: “Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

Cậu ta ảo não nói: “Hôm nay, lúc ra ngoài tôi đã kiểm tra cửa sổ rồi mà, đóng chặt rồi, không hiểu sao lại bị mở ra được.”

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có thể phải quay về kiểm tra camera mới biết được.

Ôn Tân chỉ đáp không sao.

Hai người ở gần nhau, hai tòa nhà kế bên.

Sau khi khéo léo từ chối đề nghị mời khách ăn cơm của Đường Khải, hai người chia tay nhau dưới lầu.

“Meo ooo…”

Mèo con Hoan Hoan vẫn nhớ rõ Ôn Tân là người đã cứu mạng mình, trước khi đi còn luyến tiếc vươn cổ meo lên một tiếng.

Đường Khải ôm nó bước vào tòa nhà, tiếng lẩm bẩm cũng vọng lại: “Mi thật sự là doạ chết cha mình mới được hả, cái đồ quỷ nghịch ngợm!”

Không phải là trách móc, cũng chẳng phải đổ lỗi, chỉ là những lo lắng dồn nén tìm được chỗ trút, khiến mình thở phào nhẹ nhõm.

Mèo con cũng meo meo vài tiếng bằng chất giọng mềm mại, hết cọ chỗ này lại liếm chỗ kia để an ủi chủ nhân của nó bị dọa không ít.

Nhìn theo bóng một người một mèo khuất dần sau góc tường, không hiểu sao trong lòng Ôn Tân bỗng thấy hơi trống rỗng.

Cậu nhấc chân, nhưng không lên lầu, mà quay người tìm kiếm trong vườn hoa trong khu.

Thế nhưng dù đã lục tung từng ngóc ngách vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của cục bông đen kia đâu.

Buổi tối mùa thu luôn tới rất nhanh, chẳng mấy chốc đèn đường đã sáng lên, mây đen nặng nề muốn rơi xuống, không khí lạnh lẽo mang theo hơi nước băng giá.

Ôn Tân cảm thấy lớp băng trên tay đã thấm chút hơi ẩm, nhớ lời dặn của bác sĩ là “không được để ướt”, đành phải quay về nhà trước.

Ngay lúc cậu vừa lên lầu, cục bông đen lặng lẽ xuất hiện đúng nơi cậu vừa đứng, lặng lẽ dõi theo bóng lưng đang khuất dần.

Vừa về đến nhà, Ôn Tân liền không do dự rút ô ra khỏi giá, chuẩn bị ra ngoài, lại nhớ tới lời bác sĩ tư vấn từng nói — “Động vật hoang thường không được ăn no, cậu hãy thực tế một chút, đem theo hạt khô và pate. Tiểu Hắc mà thấy nhiều đồ ăn vậy, có khi sẽ theo cậu về nhà luôn đó.”

Ôn Tân đã chuẩn bị sẵn cả hạt khô lẫn pate.

Không rõ vì sao, có lẽ vì một kiểu tâm lý “chắc ăn” không thể gọi tên, cậu lấy một cái túi nilon, nhét đầy hạt mèo và pate vào, nhìn phồng căng đến buồn cười, rồi mới xuống lầu.

Tưởng rằng sẽ phải tốn công tìm, nào ngờ còn chưa bước ra khỏi tòa nhà, cậu đã bất ngờ chạm mắt với cục bông đen.

Bước chân của Ôn Tân lập tức dừng lại.

Cục Bông Đen không ngờ đối phương quay lại nhanh đến vậy, vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng, trong khoảnh khắc cũng không biết nên chạy hay ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play