Lâm Nghiên không quá muốn nói chuyện. Hiện giờ đầu óc cậu vẫn còn lộn xộn, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Trên mặt lại càng không có biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Lan, ý bảo nếu có chuyện thì nói thẳng.
Mộc Lan tiến lại gần cậu, thần sắc uể oải, nhưng rất nhanh liền cố nặn ra nụ cười: "Anh, anh còn đồng Liên bang không? Nếu không có, em có thể chuyển cho anh. Anh, lần trước anh không phải nói thích một mẫu áo khoác mùa xuân của nhãn hiệu Spring sao? Kỳ thi hóa học em giành giải nhất, tiền thưởng là một vạn đồng, vừa đủ để mua cái đó cho anh…"
Vừa nói cậu ta vừa rút điện thoại định chuyển tiền cho Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên càng thấy mệt mỏi, đầu óc không xoay kịp, miễn cưỡng giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu duỗi tay ngăn Mộc Lan lại, gương mặt lạnh đi thêm một bậc, trông như thể sắp đánh người: "Không cần. Về sau đừng chuyển tiền cho tôi nữa."
Mộc Lan hơi lóe ánh mắt, lặng lẽ tránh bàn tay Lâm Nghiên.
Cậu lập tức thu tay về.
Mộc Lan nhìn thấy một vạt áo trắng khẽ lướt qua.
Hắn kéo cao cổ áo khoác.
Lâm Nghiên tưởng Mộc Lan đã nói xong, đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng cậu ta dè dặt: "Anh, hôm nay đi học có thuận lợi không?"
Lâm Nghiên nhấc mí mắt, liếc hắn một cái: "Không, có chuyện gì sao?"
Cậu trông như sẵn sàng rời đi bất kỳ lúc nào.
Nhưng Mộc Lan như không nhận ra, giọng vẫn dịu nhẹ: "Không có gì đâu. Chúng ta cùng đi nhé. Anh, ký túc xá của anh giờ là phòng đơn đúng không? Tối nay em ngủ cùng anh được không?"
Lâm Nghiên toàn thân cứng lại, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tan biến. Cậu bực bội nhìn Mộc Lan, giọng lạnh lùng: "Rốt cuộc cậu có chuyện gì?"
Mộc Lan đỏ mắt: "Anh, rõ ràng năm đó khi em cứu anh, anh nói sẽ báo đáp cả đời, chẳng lẽ bây giờ lại bỏ rơi em nhanh như vậy?"
Quan hệ giữa nguyên chủ và Mộc Lan thực sự bắt đầu từ một màn anh hùng cứu mỹ nhân rất điển hình.
Lúc ấy nguyên chủ đánh bạc, nợ một khoản lớn, bị chủ nợ dọa đánh chết.
Mộc Lan xuất hiện kịp lúc, cứu cậu một mạng.
Nguyên chủ lúc ấy chỉ kịp thấy một mảng màu xanh và gương mặt mơ hồ, sau đó hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trong một phòng khám nhỏ, bên cạnh là trợ lý bác sĩ Mộc Lan.
Ký ức của nguyên chủ rất mơ hồ.
Lâm Nghiên cũng không rõ cả hai bắt đầu hẹn hò như thế nào. Sau khi xuyên vào, tinh thần cậu không tốt, thường xuyên buồn ngủ, không có sức mà nghe Mộc Lan kể lể, chỉ đơn giản nói thật:
"Chúng ta chia tay rồi."
Mộc Lan mắt càng đỏ hơn: "Em đâu có đồng ý."
Cậu ta tiến lại gần, dán sát vào Lâm Nghiên, giọng mềm mỏng như nỉ non: "Anh, em biếtạuanh không muốn vì chuyện thẻ đỏ mà làm liên lụy đến em. Nhưng không sao đâu, chúng ta vốn là một thể mà…"
Gió thổi mạnh hơn, bóng cây lay động.
Ngay cả giọng nói của Mộc Lan cũng trở nên xa xăm.
Lâm Nghiên chỉ cảm thấy làn da toàn thân như bị ai đó liếm qua một lượt. Cậu khẽ run, sắc mặt càng thêm lạnh.
Khi Mộc Lan tiến đến gần hơn,
Cậu mới phát hiện Mộc Lan còn cao hơn mình.
Lâm Nghiên thu tay khỏi vai cậu ta, nhắm chính xác đầu gối Mộc Lan mà đá. Cậu ta ngã nhào xuống đất.
"Chia tay rồi. Đừng bám lấy tôi."
Mộc Lan không kịp phản ứng, quỳ một gối xuống nền.
Cậu ta cúi đầu, không rõ biểu cảm.
Từ rừng ngô đồng vang lên những tiếng xào xạc lạ thường, giống như có sinh vật bò sát nào đang phẫn nộ lướt qua thảm lá.
Lâm Nghiên cảnh giác quay đầu lại.
Chỉ thấy rừng cây xếp lớp chồng chéo.
Cậu lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Mộc Lan đang quỳ dưới đất. Mí mắt vì thiếu ngủ mà ửng đỏ, mặt mày vẫn không có biểu cảm, theo phản xạ đưa tay kéo Mộc Lan ra sau lưng.
Cậu căng người, đưa tay ra: "Đứng lên đi, nơi này không thích hợp."
Một bàn tay trắng mịn, thon gầy.
Vì căng thẳng, mu bàn tay trắng xanh nổi rõ mạch máu, như nhánh lan mọc lên từ tuyết, lan dần vào sâu hơn.
Xung quanh không có ai.
Mộc Lan ngây người nhìn bàn tay ấy. Cậu ta dường như quên mất mình từng có chứng sạch sẽ, ánh mắt lưu luyến không rời.
Máu của người này… có ngon không?
Âm thanh sinh vật bò sát lướt qua dường như chỉ là ảo giác.
Lâm Nghiên cau mày, cảnh giác nhìn sâu vào rừng ngô đồng. Bàn tay cậu đột nhiên nặng trĩu, như có thứ gì trơn trượt quấn lấy ngón tay, cắn vào mạch máu.
Toàn thân cậu tê dại, theo phản xạ nhìn xuống.
Chỉ thấy Mộc Lan đang quỳ, nắm lấy ba đốt ngón tay của cậu như một đứa trẻ. Cậu ta ngẩng đầu lên khi cảm nhận ánh nhìn, mím môi cười ngượng ngùng, đôi mắt phản chiếu ánh sáng vụn, ôn nhu hiền hòa, giọng nhẹ như sương:
"Anh, anh thơm quá."
"Anh dùng sữa tắm gì vậy?"
Chương 8 – Chủ nhân giáo đường, chú cún con gâu gâu
Mộc Lan nắm rất chặt.
Ba đốt ngón tay bị cậu ta siết đến trắng bệch.
Da thịt hai người dính sát vào nhau.
Nhiệt độ và mùi hương dường như có thể truyền qua nhau, đầu ngón tay của Lâm Nghiên vì bị ấn quá mức mà ửng đỏ.