Ban đêm ở Aurora rất lạnh. Rừng sam tím rũ bóng xuống nền đất, bóng cây đong đưa, như đang quấn lấy bóng người không buông.

Mặt trái của lâu đài cổ tối âm u, vách tường phong cách cổ điển phủ đầy dây thường xuân không đếm xuể, hiếm người lui tới.

Tầm nhìn mờ nhạt không ánh đèn, chỉ có vầng trăng mờ nhạt rơi rớt ánh sáng nhàn nhạt trên mặt đất.

Một bóng tuyết rọi lên khung cửa sổ.

Vài nét bút mỏng, dáng người mảnh khảnh, lạnh lùng như bước ra từ bản vẽ, có hồn có thần.

Một con tước điểu nhảy vút qua dây thường xuân dưới đất, kêu lên một tiếng “kỉ ”, như đánh thức người trong tranh. Khuôn mặt lạnh lẽo kia như dịu đi một chút, quay đầu nhìn sang.

Bách Hành – người từng bị tiếp cận vô số lần – lại theo bản năng muốn tránh đi. Nhưng nơi này là khúc ngoặt, tường đá màu xám nhạt, cầu thang phủ đầy dây thường xuân, lạnh lẽo quạnh quẽ, chỉ có ánh trăng lặng lẽ trôi.

Đã quen bị người khác tranh nhau bắt chuyện, Bách Hành tạm thời im lặng. Hắn theo bản năng chỉnh lại bộ đồng phục, vừa đúng lúc thấy đối phương đi về phía mình.

Lại là kiểu cố tình "tình cờ đi ngang".

Bách Hành chẳng mấy quan tâm, lười biếng nhìn Lâm Nghiên.

Bóng hai người đổ xuống nền, gần như trùng khít.

Lâm Nghiên bất ngờ khom lưng xuống.

Khuôn mặt lạnh băng, cậu giữ đầu con tước điểu, kiểm tra cánh của nó.

Lại là một con tước điểu bị thương.

Dạo gần đây, động vật bị thương trong Aurora có phần nhiều bất thường.

Bộ phận y tế đã thống kê số lượng, điều chế thuốc đặc trị, phân phát cho hội bảo vệ động vật – trong đó có một lọ được đưa cho Lâm Nghiên vì cậu thường xuyên đến bệnh viện.

Có lẽ là do ảnh hưởng khí hậu bất ổn, dù là loài mạnh như tước điểu cũng trở nên yếu ớt. Con này mở to đôi mắt đen láy, mặc người quan sát, không hề nhúc nhích.

Lần này cánh bị thương.

Có thể do trời mưa bất thường, nó không thấy đường bay – có lẽ chẳng giống như bộ phận y tế suy đoán lúc đầu.

Lâm Nghiên thở ra một hơi, rút từ túi ra thuốc và băng gạc. Cậu cúi đầu, thuần thục rắc bột thuốc lên cánh trắng của tước điểu, một tay thao tác không tiện, chỉ thoáng cái đã làm bung dải băng.

Bách Hành dựa lên vách tường, cúi xuống nhìn kỹ động tác của Lâm Nghiên, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.

Hóa ra lần này tiếp cận là đặc ưu sinh,

Là để đánh bóng hình tượng yêu động vật — kiểu như che ô cho mèo con, bung dù cho ốc sên – mấy màn biểu diễn từng khiến hắn chú ý.

Con ngươi màu tro của Bách Hành khẽ động.

Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì, vô thức giơ tay ra.

Tước điểu lập tức liếc về phía bàn tay đó.

Một đôi tay nhìn qua là biết lớn lên trong nhung lụa.

Tước điểu khựng lại, không cho người khác giúp, vung cánh. Nó vùng vẫy, khiến Lâm Nghiên quấn nhầm vị trí, cậu hơi dùng lực ấn nhẹ cổ tước điểu, nâng mí mắt nó lên, lạnh nhạt răn: “An tĩnh.”

Bách Hành chợt nhận ra khuôn mặt cậu mang theo vẻ sắc bén dịu dàng.

Màu đen in lên nền trắng như tuyết, tạo nên linh hồn rõ nét.

Trong mắt Lâm Nghiên dường như phản chiếu bóng dáng Bách Hành. Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí ảo giác đôi tay trắng kia đang đặt trên cổ mình, khẽ dùng lực, nói với hắn: "An tĩnh."

Bách Hành đột nhiên nín lặng.

Ánh mắt hắn dừng lại trên làn da trắng ở cổ đối phương.

Rất trắng, hoặc cũng có thể là ảo giác do ánh trăng mang lại.

Lâm Nghiên rất nhanh băng bó xong cho tước điểu, cậu gõ nhẹ lên đầu nó, giọng nói nhẹ nhõm: “Nhóc đáng thương, lần sau đi dưới mưa nhớ cẩn thận hơn.”

Đôi khớp tay mảnh khảnh, sắc sảo.

"Nhóc đáng thương."

Tước điểu mới không phải nhóc đáng thương.

Nó nhẹ nhàng dùng lông chim gác lên ngón tay Lâm Nghiên. Cậu khẽ vuốt lông nó, như sực nhớ ra điều gì, bình thản nói: “Cảm ơn.”

Ở đây chỉ có hai người và một con chim.

Câu “cảm ơn” kia rõ ràng là nói với hắn. Bách Hành liếc mắt quan sát những động tác tiếp theo của Lâm Nghiên —— xem ra thủ đoạn của đặc ưu sinh Aurora vẫn rất khéo léo.

Lâm Nghiên đứng dậy.

Tước điểu ngoan ngoãn nằm trong tay cậu, hung dữ trừng mắt nhìn Bách Hành.

Nhưng Bách Hành chẳng buồn để tâm,

Vì hắn nhận ra – bóng hai người, vừa rồi… vừa khéo trùng nhau.

Bách Hành ngẩng đầu lên, ánh tóc đen có vệt lục lướt qua.

Hắn phát hiện đối phương cũng đang mặc đồng phục màu đen giống mình.

Loại trùng hợp này rất khó định nghĩa – nhưng thật sự thú vị.

Hắn chẳng buồn giấu nụ cười lười nhác: có chút thú vị đấy.

Người quen đều biết Bách Hành thích mặc đồng phục đen. Nam sinh trước mặt này, hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Nghiên không biết hắn đang nghĩ gì. Cậu xoay người bước đi.

Bách Hành vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.

Luôn có người tìm tới làm phiền, Bách Hành chẳng buồn để ý, hắn dựa lười biếng vào tường, nghĩ xem mục đích Lâm Nghiên xuất hiện ở đây là gì, rồi bất chợt phát ra một âm thanh trêu chọc.

Lâm Nghiên vốn không muốn quan tâm.

Nhưng ngại chuyện khi nãy Bách Hành từng định giúp tước điểu, cậu vừa định nghiêng đầu, thì đã nghe thấy giọng nam sinh sau lưng vang lên, điệu bộ kênh kiệu của kẻ quen đứng trên cao:

“Cậu là ai, sao lại ở đây?”

Lâm Nghiên cụp mắt xuống.

Nhưng đối phương đã tiến lại vài bước, cậu đành phải quay đầu, đáp lấy lệ: “Tôi là học sinh của Aurora.”

Trong lâu đài bỗng vang lên tiếng reo hò, tiếng hò hét phấn khích đặc trưng của đặc ưu sinh.

Yến hội kết thúc.

Bách Hành dựa vào tường, nhếch môi khẽ cười.

Áp lực vô hình trên người Lâm Nghiên cuối cùng cũng tiêu tan, cậu bình thản rảo bước rời đi.

Cửa sổ duy nhất phía sau tỏa ra một vệt sáng chói, chiếu giữa hai người. Một bên là bóng tối, một bên là ánh sáng.

Bách Hành lười nhác nhìn chăm chú ánh sáng đó, không rõ đang nghĩ gì.

Lâm Nghiên rẽ qua con đường nhỏ, đi trên đoạn vắng người, buồn ngủ rũ mắt, men theo lối về phòng ngủ, nhẹ nhàng thở phào.

Màn kịch lần này, cuối cùng cũng tạm khép lại.

Cậu có thể cảm giác được —

Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, cậu tuyệt đối sẽ không bị thao túng.

---

Chương 7 – Cơm trưa cậu mời, tôi liền phải đi?

Lâm Nghiên cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dòng văn bản chính thức xuất hiện trên trang chủ. Cậu nhanh chóng tìm kiếm những thông tin liên quan được cập nhật mới nhất trên đó.

Aurora được xây dựng trong thời kỳ đế quốc thống trị, nổi danh nhờ phương pháp quản lý nghiêm khắc đến mức đẫm máu, từng là học viện quân sự “tiểu đế quốc” được hoàng thất đích thân chọn ra để bồi dưỡng thế hệ đỏ.

Sau thời kỳ chiến tranh, học sinh tốt nghiệp từ Aurora trở thành trụ cột quân đội. Khi Liên bang mới được thành lập, Aurora đã chuyển giao một lượng lớn các chuyên gia quân sự, nhà khoa học, nhà văn và chính trị gia cho nền móng quốc gia.

Cho đến hiện tại, Aurora đã trở thành học viện công lập danh tiếng nhất của toàn Liên bang.

Dù vậy, các học viện khác lại không mấy thiện cảm với Aurora.

Từ “xâm lược” thậm chí còn gắn liền với cái tên Aurora trong mắt một số người.

Tuy nhiên, Aurora chưa từng thừa nhận bất kỳ sự vu khống nào như thế.

Tên học viện được lấy từ nữ thần bình minh trong thần thoại La Mã cổ đại. Huy hiệu trường là đoá tử kim hoa – biểu tượng của hòa bình trong Liên bang. Aurora tuy nghiêm khắc, nhưng lại tuân theo những nguyên tắc đầy đủ của chủ nghĩa nhân đạo hiện đại.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play