Mặt trời ngả dần về phía tây.
Không khí rất khô nóng, dưới tán cây hòe lớn có bóng râm, nhưng không có gió, đi trên đường một lát toàn thân liền cảm nóng đến vã mồ hôi.
Trình Loan Loan nhìn về phía lý chính mở miệng nói:
"Hiện giờ đại hạn, ngoại trừ thôn Đại Hà, các thôn khác sẽ không thu hoạch được gì, đến lúc đó thôn Đại Hà liền trở thành mục tiêu công kích của mọi người..."
Lý chính mở miệng hỏi:
"Mọi người công kích cái gì?”
Trình Loan Loan im lặng.
Bây giờ là lúc phô trương sao?
“Mục tiêu công kích chính là đối tượng mà tất cả mọi người ghen tị công kích."
Nàng tiếp tục nói, "Huyện lệnh đại nhân mở rộng chuyện đào mương, đây là chuyện tốt, hiện giờ còn có nửa tháng nữa vào mùa thu hoạch, dẫn nước vào ruộng sớm một ngày thì hoa màu có thể hồi sinh sớm một ngày, có thể thu hoạch được ít nhiều lương thực. Tuy nhiên, không phải thôn nào cũng có thể tìm thấy nguồn nước, tìm kiếm nguồn nước không phải là chuyện dễ dàng."
"Ta chính là muốn hỏi nương Đại Sơn một chút, sao ngươi lại tìm được nước ở trên núi?"
Lý chính ham học hỏi, "Huyện lệnh đại nhân nói hy vọng thôn Đại Hà có thể phái người đi hỗ trợ, một là hỗ trợ tìm nguồn nước, hai là hỗ trợ quy hoạch lộ tuyến kênh đào, ba là cần người hỗ trợ đào mương. ” Trình Loan Loan chuyển chủ đề:
"Mấy ngày nay trong thôn không có gì khác thường, đội tuần tra trong thôn hình như lơ là một chút.”
Lý chính không biết vì sao nàng đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn phụ họa nói:
"Sau khi ruộng có nước, lúa mọc lên, cỏ dại cũng nhiều, còn sinh ra rất nhiều sâu bọ, không chỉ phải nhổ cỏ diệt côn trùng, còn phải bón phân, bón phân nhiều thì lúa mới lớn lên đầy đủ, bận rộn ở ruộng, chuyện tuần tra mọi người quả thật không để ý như trước.”
Trình Loan Loan nghiêm túc nói:
"Bởi vì tuần tra không có lợi ích rõ ràng, một khi cảm giác không có nguy hiểm, người trong thôn tự nhiên sẽ không muốn làm. Lý chính thúc, lòng phòng người không thể không có, ta cảm thấy chuyện đội tuần tra một ngày cũng không thể lười biếng, phải thành lập đội tuần tra chuyên môn, đồng thời cũng phát tiền công.”
Ý thức pháp luật của người cổ đại rất mờ nhạt, nàng hy vọng sống ở trong một thôn có cảm giác an toàn tương đối cao một chút.
Lý Chính thở dài:
"Trong thôn nào có dư tiền nuôi đội tuần tra.”
Thu nhập trong thôn chính là chút tiền bán ruộng hoang, mấy chục năm trước có người chạy nạn đến khai khẩn đất hoang, trong thôn còn có chút thu nhập, nhưng mấy năm nay thôn Đại Hà không có hộ ngoại lai, nhà nào cũng có đất, làm gì có ai đi mua đất hoang khai hoang, thu nhập mấy chục năm trước dùng để đào giếng nước chung, phụng dưỡng mấy hộ tuyệt hậu, đã sớm tiêu tốn sạch sẽ.
Trình Loan Loan cười nói:
"Việc đào mương lần này chính là cơ hội, thôn Đại Hà giải quyết vấn đề cấp bách cho huyện lệnh đại nhân, huyện lệnh đại nhân có phải nên cho chút tài chính hay không, có thể xin được bao nhiêu bạc, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của lý chính thúc, số tiền này có thể coi là tài chính ban đầu dùng để nuôi đội tuần tra.”
Cằm của lý chính muốn rơi ra.
Đầu óc nương Đại Sơn phát triển như thế nào vậy, vậy mà có thể nghĩ ra một chủ ý danh chính ngôn thuận lấy tiền từ chỗ huyện lệnh đại nhân.
Ông còn chuẩn bị ngày mai mang theo Nhị Cẩu Tử và hai đứa con trai vô dụng của ông đi gặp huyện lệnh đại nhân, cùng huyện lệnh đại nhân đến thôn phía dưới tìm nguồn nước, ông quả thật chuẩn bị giúp không công cho huyện lệnh đại nhân giải quyết phiền toái lớn... Nhưng lúc này ông nghĩ thông suốt, chạy tới hỗ trợ gọi là lấy lòng nịnh bợ, nếu như lúc huyện lệnh đại nhân cần ông lại đến thì đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hơn nữa nương Đại Sơn nói rất đúng, thôn Đại Hà càng ngày càng tốt lên, dễ bị người ta ghen ghét, chuyện của đội tuần tra không thể buông lỏng được.
Sau khi huyện lệnh đại nhân phân phát kinh phí, đội tuần tra chính thức được thành lập, nhà nào trong thôn Đại Hà cũng không cần lo lắng lương thực bị trộm cắp nữa.

Trước kia lúc Trình Loan Loan khởi nghiệp có nuôi một đội ngũ kỹ thuật, những người này muốn làm dự án gì, viết xong kế hoạch, nàng cảm thấy khả thi thì sẽ cung cấp tài chính làm mười hạng mục, chỉ cần có thể có một nghiên cứu và phát triển thành công, công ty đều sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, đây là một khoản đầu tư trước.
Mà hiện tại, thôn Đại Hà đã thành công trước rồi, huyện lệnh đại nhân đầu tư 100% sẽ nhận được hồi báo, chỉ cần lý chính đề cập một chút thôi thì xác suất huyện lệnh đại nhân đồng ý là rất lớn.
Sau khi cùng lý chính nói chuyện xong, Trình Loan Loan xoay người về nhà.
Đi đến cửa nhà, nàng nhìn thấy vườn rau trong sân lại xuất hiện chồi non xanh mướt, rau xanh này phát triển thật tốt.
Chờ rau xanh trước nhà sau nhà đều mọc lên, sau này trên bàn ăn cũng không còn rau dại nữa.
Bên cạnh vườn rau, hai con gà mái dẫn theo hai mươi con vịt con đi tới đi lui kiếm ăn, con gà trống lớn đứng trên đống củi gáy vang.
Triệu Đại Sơn ra đồng, đứng ở cửa nhà có thể nhìn thấy bóng dáng đại nhi tử bận rộn trên cánh đồng.
Triệu Nhị Cẩu đang tưới nước cho vườn rau trong nhà, thời tiết nóng bức, vườn rau phải luôn có nước thì rau mới có thể nảy mầm ra lá và phát triển.
Triệu Tam Ngưu lên núi đốn củi.
Triệu Tứ Đản ra đồng đào rau dại về cho gà vịt ăn.
Mặt trời ngả dần về phía tây, khói bếp trong thôn lượn lờ trên bầu trời, lúa vàng đung đưa trong gió, phong cảnh đẹp như tranh sơn dầu.
Giờ khắc này, tâm trạng Trình Loan Loan vô cùng tốt.
Kiếp trước một mình phấn đấu để thành lập công ty, đây là một loại cuộc sống.
Đời này, mang theo cả nhà từ từ phấn đấu có một cuộc sống tốt đẹp, đây cũng là một loại cuộc sống.
Nàng đi vào phòng, nhìn thấy Ngô Tuệ Nương ngồi ở bên cạnh bàn đang thái rau, thấy mẹ chồng tiến vào, Ngô Tuệ Nương phản xạ có điều kiện muốn đứng dậy.
Trình Loan Loan ấn nàng ấy trở về:
"Con đi cắt quần áo đi, tối nay ta sẽ nấu cơm.”
Ngô Tuệ Nương vội vàng nói:
"Nương, hôm nay thân thể con đã tốt hơn nhiều, đứng trong chốc lát khẳng định không thành vấn đề."
"Được rồi, đừng cậy mạnh, không lại xảy ra chút chuyện, trong nhà cũng không có tiền mời lang trung cho con, chờ con tốt hơn nhiều thì sẽ có cơ hội nấu cơm."
Trình Loan Loan ném ra những lời này liền đi đến phòng bếp bên cạnh.
Buổi trưa Ngô Tuệ Nương một mình ăn cơm, tùy tiện ăn chút gì cũng được, tương đối đơn giản, buổi tối phải làm đồ ăn cho sáu người, trong thời gian ngắn không thể làm xong.
Từ khi nàng có ký ức chính là ăn cơm trong căng tin của cô nhi viện, sau khi đi học thì ăn tại căng tin trường học, sau này mỗi ngày đi làm đều gọi đồ ăn bên ngoài, ít khi tự nấu cơm, kỹ năng nấu nướng dừng lại ở trình độ cơm chiên trứng.
Nhưng bình thường lúc nàng rảnh rỗi sẽ xem một ít video ngắn về nấu ăn, bỏ cái gì vào trước cái gì bỏ vào sau, cần chú ý cái gì, kiến thức lý thuyết của nàng vô cùng phong phú.
Đến cổ đại nửa tháng, lò đất đốt lửa như thế nào nàng cũng biết, sau khi dùng cỏ khô châm lửa, lại thêm củi, lửa chậm rãi bùng lên.
Đầu tiên dùng cái nồi nát nấu gạo kê, sau đó cho dầu vào một cái nồi khác, đổ ngọc măng đã cắt vào xào, trong nháy mắt đổ vào, dầu bắn tung tóe lên tay, Trình Loan Loan căn bản không để ý đến nỗi đau trên mu bàn tay, nhanh chóng lật đồ ăn trong nồi, sợ bị cháy… Nửa canh giờ sau, bữa tối cuối cùng cũng được làm xong, một đĩa ngọc măng xào, một đĩa bánh trứng rán rau dại, sáu chén cơm.
Ngọc măng bị cháy, bánh trứng rán rau dại bị mặn, Trình Loan Loan ăn một miếng phải uống một chén nước lớn.
Nhưng trên mặt bốn tiểu tử và con dâu trước mặt đều không có gì khác thường, hai đĩa đồ ăn không ngon lắm đều ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Ngô Tuệ Nương mới cẩn thận mở miệng:
"Nương, sau này vẫn là để con nấu cơm đi, con cầm ghế cao hơn một chút ngồi ở trước bếp, để Tứ Đản hỗ trợ trông lửa trong bếp, sẽ không có vấn đề gì.”
Cũng không phải bởi vì thức ăn khó ăn, thời đại này chỉ cần là đồ có thể ăn, không ai ghét bỏ, chủ yếu là bát bánh trứng rau dại này, nương bỏ ít nhất hai muỗng muối, thứ tinh quý như vậy không thể lãng phí được.
Trình Loan Loan lắc đầu:
"Chờ hai ngày sau, con uống thuốc an thai xong, chuyện nấu cơm lại giao cho con.”
Cũng không thể để cho người còn đang uống thuốc nấu cơm, nàng không thể làm ra chuyện bạc đãi nhi tức phụ được.
Nhưng đại nhi tức chuyện gì cũng không được làm, có vẻ áy náy bất an, ngược lại không có lợi cho việc dưỡng thai.
Mọi người trong dùng xong bữa đến phiên Triệu Nhị Cẩu rửa chén, những người còn lại thừa dịp sắc trời còn sáng, vội vàng chuẩn bị làm thạch băng.
Sáu trăm chén thạch băng tầm khoảng sáu thùng, cần khoảng ba cân hạt thạch hoa, khối lượng công việc này cũng rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play