Trình Loan Loan và bốn nhi tử chia làm hai ngả đường.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu đi bàn chuyện hợp tác với tửu lâu trấn Bình An, nàng dẫn theo Triệu Đại Sơn và Triệu Tứ Đản đi đến học đường Đức Khang. Nàng đứng ở cửa học đường Đức Khang nghe ngóng một chút mới biết thì ra học đường này cũng thu nhận đồng sinh. Mặc dù sơn trưởng học đường chỉ là một lão tú tài, nhưng học phí ở đây lại rẻ hơn ở thư viện Nam Phủ. Học phí mỗi tháng một lượng bạc, còn có thể dùng lương thực để trả. Học đường này có hai lớp với khoảng năm mươi, sáu mươi học tử.
Trình Loan Loan chỉ đành nghe ngóng xem trấn Bình An có trường tư thục nào khác nữa không.
“Trường tư thục nhỏ nhất chắc là trường học gia tộc của gia đình Vương viên ngoại. Người nhà Vương gia không nhiều, đối với việc chiêu sinh thì chỉ yêu cầu người nhập học thuộc ít nhất Tam Tự Kinh, Bách gia tính.”
Nam nhân bán giấy và bút mực nhìn hai tiểu tử sau lưng Trình Loan Loan."
Nếu hài tử lớn như vậy mà không biết chữ gì, chỉ sợ không có học đường nào chịu thu nhận đâu.”
Hài tử ba chỏm khoảng ba, năm tuổi không biết chữ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng hài tử mười tuổi vẫn chưa biết chữ thì chính là không có thiên phú đọc sách, căn bản sẽ không có học đường nào đồng ý dạy dỗ, đưa tiền cũng sẽ không nhận.
Trình Loan Loan thở dài.
Tứ Đản không phải không có thiên phú đọc sách mà là vì bị trễ nải.
Có vẻ Tứ Đản phải ở nhà tự học thuộc những cuốn sách vỡ lòng cơ bản, sau đó mới có thể đến trường tư thục trên trấn đi học.
Hoặc là đưa đến học đường vỡ lòng của thôn Trình gia, nhưng cả đời này nàng cũng không muốn qua lại với đám quỷ hút máu Trình gia nữa. Đây thực sự là lâm vào đường cụt.
“Nương, con sẽ nhờ Thiết Trụ ca dạy con.”
Triệu Tứ Đản hết sức lạc quan."
Thiết Trụ ca nói đọc sách, viết chữ không hề khó, con sẽ nhanh chóng học được.”
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.
Triệu Thiết Trụ với trình độ văn hóa gà mờ kia đừng có vừa học vừa lừa gạt người khác.
Chuyện này phải tính toán thật kỹ.
Bên nàng không được thuận lợi, nhưng phía Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu lại một đường thông suốt, liên tiếp bàn bạc ổn thỏa với hai tửu lâu.
Nhưng trấn Bình An không phồn hoa bằng trấn Hà Khẩu, cả hai tửu lâu lớn nhất cũng chỉ đặt trước một trăm bát, cộng thêm vào thì tổng cộng bán được sáu trăm bát.
Ở trấn Hà Khẩu bán một bát giá hai văn tiền, bán tất cả năm trăm bán thu về một nghìn văn tiền cũng chính là một lượng bạc.
Ở trấn Bình An bán một bát một văn tiền, bán tổng cộng một trăm bát, thu về một trăm văn tiền, miễn cưỡng không bị thua lỗ.
Như vậy, một ngày kiếm được một lượng.
Mấy người trong nhà cũng đều bỏ sức, không thể để bọn họ làm việc không công, nàng phải tính một chút xem phải trả mỗi người bao nhiêu tiền.
Tiền công trả ít cũng không được, như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ nàng hẹp hòi, trả nhiều quá cũng không được. Bốn tên tiểu tử này sau khi tích được một chút tiền chắc chắn sẽ cầm tiền lên trấn mua đồ, có thể đoán được từ những lương thực “lai lịch bất chính” trong nhà.
Trình Loan Loan tính toán cả một đường. Xe bò lắc lư dừng lại trước cửa thôn Đại Hà. Triệu Đạt muốn lên núi đốn củi, mẫu tử bọn họ xuống xe trước, gánh thùng gỗ về nhà.
Các hộ gia đình trong thôn đang sửa sang lại nóc nhà.
Trình Loan Loan biết nóc nhà của mình cũng bị dột, nếu không phải gần đây hạn hán, không có mưa nên mới không thể trải nghiệm một chút cảm giác “bên ngoài mưa to, trong nhà mưa bé”.
Nàng mở miệng nói:
“Đợi có tiền, chuyện đầu tiên ta làm chính là xây nhà.”
Triệu Đại Sơn lập tức gật đầu:
“Từ ngày mai, mỗi ngày con sẽ tích một ít đất phôi, tích đủ rồi là có thể xây nhà.”
Triệu Nhị Cẩu cũng nói:
“Con và đại ca sẽ cùng nhau làm đất phôi.”
Sau đó trở về hắn đã suy nghĩ rõ ràng, Thủy Cần không muốn gả cho hắn cũng bởi vì nhà hắn không có chỗ ở.
Tam Ngưu cũng phải lấy tức phụ rồi, nếu người Tam Ngưu thích không muốn gả qua đây vì trong nhà không có chỗ ở thì Tam Ngưu chắc chắn rất đau lòng.
Hắn không thể để hai đệ đệ cũng rơi vào tình cảnh giống hắn.
Trình Loan Loan biết đất phôi là gì, nó là một khuôn hình vuông, bên trong cho hỗn hợp bùn đã trộn với nước vào, đồng thời cho thêm cả rơm rạ hoặc rơm lúa mì được cắt khúc dài một ngón tay vào, sau khi bùn và rơm được trộn lại và đông đặc thì phơi khô đất phôi là có được gạch đất. Nhà chính là được xây bằng từng viên từng viên đất phôi này.
Nhà ở thôn Đại Hà hầu như đều được xây bằng cách này. Nhà lý chính thì tốt hơn một chút, móng nhà được xây bằng đá, nhưng cơ bản vẫn được xây bằng đất bôi.
Giá cả xây nhà đất bôi rất rẻ, chỉ cần trong nhà có nhiều người, bình thường bỏ ra thời gian để tích đất bôi, đến trước khi đông đến là có thể xây nhà.
Trình Loan Loan không muốn ở nhà làm bằng đất bôi. Nhưng lúc này nàng không có điều kiện để xây nhà ngói xanh, hơn nữa cũng dễ khiến người trong thôn ghen tị. Lý chính không ở nhà ngói xanh, một quả phụ mang theo bốn nhi tử như nàng thì lấy đâu ra tiền để xây nhà lớn?
Mẫu tử bọn họ chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau.
Trình Loan Loan quay đầu lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy rất nhanh đến, người đánh xe “Suỵt” một tiếng, xe ngựa dừng lại bên đường.
Màn xe được vén lên, Triệu lý chính của thôn Đại Hà hăm hở từ trên xe ngựa nhảy xuống. Người đánh xe ngựa chắp hai tay rồi quay trở về xe.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan nhìn thấy xe ngựa ở thời cổ đại, rất nhiều người ở thôn Đại Hà cũng là lần đầu tiên thấy xe ngựa. Người trong đồng ở hai bên đường dừng việc trong tay lại đi qua xem, vây quanh lý chính hỏi đông hỏi tây.
Lý chính vuốt râu, nghiêm túc nói:
“Xe ngựa này là của huyện lệnh trấn Bình An chúng ta, người đánh xe ngựa là người hầu bên cạnh huyện lệnh, đặc biệt đưa ta về.”
“Hừ, lý chính ghê gớm thật, lại được huyện lệnh đại nhân phái thân tín đưa về.”
“Lý chính của thôn Đại Hà chúng ta thật có bản lĩnh, có thể khiến cho huyện lệnh đại nhân nhìn với con mắt khác.”
Lý chính được khen mà vô cùng đắc ý, cười nói:
“Ta có thể khiến huyện lệnh đại nhân để ý cũng chính là vì chuyện thôn Đại Hà chúng ta đồng tâm hiệp lực đào mương từ núi dẫn nước xuống đồng bằng vào mấy ngày trước. Không biết tại sao chuyện này lại đến tai huyện lệnh đại nhân. Hôm nay ngài ấy gọi ta qua để hỏi chuyện này. Lúc trước ta muốn gặp nhưng cũng khó mà gặp được huyện lệnh đại nhân, nhưng hôm nay ta lại may mắn được ngồi uống trà cùng ngài ấy.
Những người khác trong thôn vô cùng hâm mộ, vội vàng hỏi:
“Huyện lệnh đại nhân bao nhiêu tuổi rồi, huyện lệnh đại nhân gầy hay béo, huyện lệnh đại nhân có dễ nói chuyện không…” Lý chính lần đầu tiên được tiếp kiến huyện lệnh đại nhân, rất muốn khoe khoang, đương nhiên sẽ trả lời từng câu hỏi một.
Chờ những người này khen xong, Trình Loan Loan mới mở lời:
“Lý chính thúc, huyện lệnh đại nhân tại sao lại đặc biệt hỏi về chuyện đào mương, có phải có sắp xếp gì không?”
Mong muốn được thể hiện của lý chính lập tức trở nên ảm đạm, ông không thể ngờ nương Đại Sơn lại có thể đoán ra thâm ý của việc huyện lệnh đại nhân triệu kiến ông.
Ông gật đầu nói:
“Dưới trấn Bình An có ba mươi sáu thôn, thôn nào cũng gặp hạn hán. Huyện lệnh đại nhân muốn đẩy mạnh việc đào mương, hỏi ta có được hay không.”
Thôn dân vây quanh bật cười.
“Trên núi Đại Đông có nước nhưng không có nghĩa là trên các núi khác cũng có nước.”
“Thôn Quế Hoa gần chúng ta nhất cũng chẳng có biện pháp nào chứ đừng nói đến những thôn cách xa chúng ta.”
“Huyện lệnh đại nhân đúng là có bệnh mới lo tìm thầy…” Lý chính im lặng không nói, nhìn chằm chằm vào Trình Loan Loan. Trực giác nói với ông, nương Đại Sơn nhất định sẽ có cách nghĩ khác.
Trình Loan Loan nhìn bốn nhi tử:
“Các con mang đồ về dọn dẹp sạch sẽ, đợi ta trở về.”
Lý chính và Trình Loan Loan đi đến cây hòe lớn giữa thôn.
Những thôn dân khác không dám đi theo, từ sau chuyện đào mương dẫn nước, bọn họ không dám coi thường vị Triệu đại tẩu này như trước nữa.
Đến Lý chính cũng coi trọng người ta, bọn họ nào dám coi thường.