Ở sâu trong khu rừng rậm.
Trình Loan Loan đi ra, phía sau nàng còn có ba đứa con đi theo.
Nàng đi đến trước mặt Tôn Thủy Cần, nói:
"Ta vừa mới nghe ngươi nói rằng, cái đứa Triệu ngốc tử kia dây dưa với ngươi. Tiểu tử này bình thường là người thành thật đôn hậu, không nghĩ tới lại làm ra loại sự việc này. Nếu đây là khoản lương thực hắn không nên đưa cho ngươi, vậy thím thay ngươi trả về, trực tiếp đập lên mặt hắn."
Nàng đưa tay lấy lại lương thực, Tôn Thủy Cần không cam lòng buông tay.
Nàng ta gắt gao cầm chặt bịch lương thực lớn, miệng ngập ngừng nói:
"Thím, thím, ta, ta..."
"Tôn cô nương, Nhị Cẩu nhà chúng ta thích ngươi, ngươi cũng thích Nhị Cẩu, vậy không bằng sớm ngày quyết định mối hôn sự này."
Trình Loan Loan tiếp tục nói. "Bộ dáng ngươi xinh đẹp, người theo đuổi ngươi khẳng định không chỉ có một mình Triệu ngốc tử, chờ sau khi hai người đính hôn, nếu còn ai dám dây dưa với ngươi, chính là đối nghịch với Triệu gia chúng ta, ta sẽ xé nát mặt hắn ra."
Nghe lời như thế, khuôn mặt Triệu Nhị Cẩu bỗng chốc đỏ bừng.
Sau khi gặp Tôn Thủy Cần lần đầu tiên, hắn đã nghĩ tới phải tổ chức hôn lễ như thế nào, thậm chí đến tên cho đứa nhỏ của hai người bọn họ cũng đã nghĩ xong, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là cưới Tôn Thủy Cần vào cửa.
Tôn Thủy Cần cúi đầu, ngón tay bất an xoắn lại, một hồi lâu sau, nàng mới trả lời:
"Ta, sau khi ta vào cửa, ở, phải ở chỗ nào chứ?"
Nàng ta đã tới thôn Đại Hà rất nhiều lần, hiểu rõ tình huống của Triệu gia trong lòng bàn tay, nhà chỉ có ba gian phòng, trừ khi đại ca và đại tẩu của Triệu Nhị Cẩu bàn ra ở riêng, nàng ta và Nhị Cẩu mới có thể cùng nhau ở một chỗ, nếu không phải chen chúc cùng một phòng với mẹ chồng, điều này quả thực là một ác mộng.
"Còn đang lo không có chỗ ở sao?"
Trình Loan Loan cười rộ lên. "Ta đã chuẩn bị tốt rồi, sẽ xây cho Nhị Cẩu một cái lều bằng cỏ bên cạnh, muốn bao nhiêu thì xây bấy nhiêu, về sau khi các ngươi sinh hài tử thì cũng có chỗ ở..."
Đôi mắt Tôn Thủy Cần trừng to:
"Cây cỏ, lều cỏ..."
Cho dù nhà nàng ta cũng nghèo nàn, nhưng nhà cũng được xây từ gỗ. Nàng ta không cần nhà phải là mái ngói lợp tranh, nhưng ít nhất không thể kém hơn nhà nàng ta lúc chưa xuất giá được.
Vẻ mặt Triệu Nhị Cẩu xúc động:
"Nương, người đối xử với con thật tốt quá, sau này con và Thủy Cần nhất định sẽ hiếu thuận với người thật tốt..."
Hắn còn tưởng nương sẽ bắt hắn và thê tử ngủ ở nhà chính hoặc là nằm trên đất. Có thể có được cái lều cỏ thuộc về mình là chuyện trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới.
"Quên chuyện hiếu thuận đi, ta còn khỏe lắm."
Trình Loan Loan ôn nhu cười. "Sau khi Thủy Cần vào cửa, cũng không cần đặt quy củ, đại tẩu các con đang mang thai, làm việc cũng không tiện, về sau việc giặt giũ quần áo trong nhà, nấu cơm hay những việc lặt vặt khác, đều giao cho vợ của Nhị Cẩu..."
Sắc mặt Tôn Thủy Cần ngày càng căng cứng.
Nàng ta một mực nắm chặt bịch lương thực lớn trong tay, đôi mắt lấp lánh hai giọt nước mắt:
"Thím, thím, chuyện này không phải như người nghĩ đâu. Ta, ta và Nhị Cẩu ca ca không có chuyện gì hết, ta xem Nhị Cẩu như là ca ca của mình, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện vào Triệu gia..."
Trình Loan Loan giương khóe môi, không nghĩ tới đã tới cổ đại rồi mà còn có thể nghe được cái loại ngôn ngữ ca ca muội muội của trà xanh này.
Nàng liếc mắt nhìn ngốc tử Nhị Cẩu một cái, chỉ thấy đôi mắt tiểu tử này trừng lớn, sắc mặt không thể tin, chuyện đã tới nước này mà hắn vẫn còn tâm tình ảo tưởng.
Nàng mở miệng hỏi:
"Tôn cô nương, ngươi thật sự không muốn về Triệu gia sao?"
Tôn Thủy Cần nhanh chóng gật đầu, lệ rơi óng ánh nói:
"Đây chỉ là hiểu lầm thôi... Ta thật sự chỉ coi Nhị Cẩu là ca ca của mình..."
"Nhị Cẩu nhà chúng ta chỉ có bốn đường muội ruột thịt, không thiếu một muội muội như ngươi."
Sắc mặt Trình Loan Loan dần lạnh xuống. "Nếu đã không có ý định muốn kết thân cùng với Triệu gia chúng ta, vậy thì đừng nói là chuyện mượn lương thực, chỉ cần bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Nhị Cẩu. Thêm nữa, ngọc măng trên tay ngươi là đồ ta đưa cho vợ tương lai của Nhị Cẩu, không có quan hệ gì với ngươi, trả lại đây."
Tôn Thủy Cần còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngọc măng trong tay đã bị Trình Loan Loan lấy về.
Nàng ta lúng túng cắn môi dưới, khó trách người ở thôn Đại Hà nói rằng thân nương của Triệu Nhị Cẩu không phải là người dễ chơi, thì ra thật sự là vậy, đồ vật đã cho đi còn có thể đòi lại, may mắn nàng ta không đồng ý gả đi, nếu không sau này không biết sẽ phải khổ cực như thế nào.
"Mười cân cho ngươi mượn trước đó coi như xong, nhà chúng ta cũng không thiếu mười cân lương thực này, chủ yếu là..."
Âm thanh của Trình Loan Loan càng lạnh. "Ta không hy vọng ngươi lại đến Triệu gia, càng không hy vọng ngươi lại đến tìm Nhị Cẩu, mau trở về thôn Quế Hoa của ngươi đi."
Nước mắt Tôn Thủy Cần không cầm được mà rơi xuống, nàng ta không dám ở lại lâu, sợ Trình Loan Loan lại nói điều gì đó khiến nàng ta cảm thấy xấu hổ, nàng ta cầm theo bịch lương thực, nhanh chóng chạy về phía thôn Quế Hoa, rất nhanh thân ảnh nàng ta đã biến mất giữa khu rừng rậm rạp.
Trình Loan Loan chuyển ánh mắt nhìn về phía mấy đứa con của mình, còn tưởng rằng bốn tiểu tử này sẽ kinh ngạc về sức chiến đấu của mình, không nghĩ tới bọn họ lại vô cùng bình tĩnh.
Được rồi, nếu nguyên chủ gặp phải loại sự tình này có lẽ đã cào nát mặt Tôn Thủy Cần từ lâu rồi, vừa nãy nàng đã rất là nhẹ nhàng rồi.
Ánh mắt nàng dừng trên người Triệu Nhị Cẩu, tiểu tử này vẫn còn trong bộ dáng hồn bay phách lạc.
Bị từ chối bất ngờ như thế, hắn không kịp đề phòng, tâm tư sợ là nát vụn hết rồi.
Nàng lạnh nhạt mở lời:
"Nhị Cẩu, con là đứa nhỏ thông minh nhất trong nhà chúng ta, làm sao để dẫn nước ở trên núi chảy xuống dưới, chuyện này con cứ từ từ mà suy nghĩ thật tốt."
Triệu Tứ Đản không phục, hắn cảm thấy bản thân mình cũng rất thông minh.
Hắn nhất định phải so tài với Nhị ca, nghĩ ra biện pháp thật tốt.
Một bên mẫu tử năm người hái nấm và rau dại, một bên suy nghĩ làm thế nào để dẫn nước.
"Nương, con nghĩ ra rồi."
Triệu Tứ Đản hưng phấn hô lên. "Trên núi có rất nhiều cây tre, bên trong cây tre rỗng ruột, thông tất cả các đoạn của cây tre rồi nối chúng lại, có phải là có thể dẫn nước từ trên núi về nhà chúng ta được hay không?"
Trình Loan Loan không nhịn được, sợ hãi than:
"Tứ Đản, con thật thông minh, nhưng mà ống tre có đường kính nhỏ, số nước dẫn được không nhiều, chỉ có thể dùng cho cuộc sống hằng ngày, có biện pháp nào tốt hơn có thể dẫn nước từ núi xuống ruộng hay không, như vậy cho dù trời không có mưa thì năm nay cũng sẽ không bị mất mùa, không có thu hoạch.”
Kỳ thật trong lòng nàng đã có một cái ý tưởng sơ khai ban đầu.
"Nương, chúng ta có thể đào một cái rãnh mương không? Triệu Nhị cẩu nhẹ giọng nói. "Ở trên núi chúng ta đào một cái rãnh, nước sẽ tự động chảy từ trên xuống, chảy bao nhiêu cũng được..."
Trình Loan Loan cười rộ lên:
"Nhị Cẩu, con nghĩ giống ta đấy, bây giờ còn có một vấn đề, khoảng cách từ trên núi xuống chân núi dài khoảng bao nhiêu? Cần bao nhiêu người để đào mương, phải đào bao lâu, những thứ này con đều cần suy nghĩ thật tốt."
Triệu Nhị Cẩu đứng lên, đi bốn năm bước, đại khái là khoảng một trượng, hắn đánh giá rồi nói:
"Dài như vậy, mỗi người đào một canh giờ thì chắc chắn có thể đào xong. Từ chân núi đến nơi này cần khoảng hơn hai, ba nghìn người, mỗi người một canh giờ..."
Trình Loan Loan tiếp tục dẫn hướng, nói:
"Trong thôn, thanh niên trai tráng có sức lao động đại khái có khoảng bốn, năm trăm người, nếu toàn bộ mọi người cùng làm thì cần khoảng bao lâu?"
Triệu Nhị Cẩu bắt đầu gãi cổ:
"Nương, con tính không ra..."
Trình Loan Loan đỡ trán, đây là bài toán mà đứa trẻ bảy, tám tuổi ở thời hiện đại đã học, kết quả ở thời cổ đại lại không có vài người biết.
Chờ sau khi cuộc sống bình ổn lại, chuyện thứ nhất cần làm chính là dạy bọn nhỏ học chữ, làm toán.