Nước suối rỉ ra từ khe đá, nhỏ giọt xuống đất rồi thấm xuống mạch nước ngầm.
Bốn tiểu tử xúm lại, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Trên mặt Triệu Nhị Cẩu tràn đầy vẻ không thể tin được, “Nương, sao người có thể thông minh như vậy, làm sao có thể biết dùng cây ngải để tìm được nước, làm sao nương biết được thế?”
Đương nhiên Trình Loan Loan sẽ không nói ra do nàng đọc sách, trưng ra dáng vẻ một lão thần:
“Thời điểm bằng Tứ Đản, ta vẫn còn đang ở với thái thái, có lần thái thái mời một lang trung đến để nhờ xông ngải cứu, ta nhớ rõ vị lang trung ấy nói rằng ngải cứu có tác dụng hút ẩm, mà hút ẩm không phải liên quan đến nước sao? Do nhớ tới điều này, cho nên mới quyết định thử một lần, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi lại tìm được nguồn nước.”
Hai mắt Triệu Tứ Đản sáng lên:
“Nương, người thật lợi hại.”
Triệu Đại Sơn cũng vô cùng kích động:
“Không sợ hết nước uống nữa rồi, nước suối trên núi ngọt quá!”
Triệu Tam Sơn vỗ vỗ ngực:
“Từ giờ trở đi, công việc gánh nước cứ giao cho con, con sẽ gánh một ngày bốn lần.”
“Lên núi mất nửa giờ, quay về thì mất một giờ, một ngày bốn lần, vậy là mất hết nửa ngày, chẳng lẽ ngày nào cũng rảnh rỗi như thế à?”
Trình Loan Loan tức giận nói:
“Tìm được nguồn nước không phải là vấn đề quan trọng, nếu có thể nghĩ cách đưa nước về tận nhà thì mới thực sự là lợi hại.”
Bốn tiểu tử lại rơi vào trầm tư.
Ngoại trừ gánh nước, bọn họ không thể nghĩ ra cách nào khác… Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Tứ Đản vẫn không nghĩ ra được cách gì, đôi mắt đen nhìn xung quanh tìm kiếm, đột nhiên kêu lên:
“Nhị ca, nhìn kìa, bên kia có phải Thuỷ Cần tỷ không?”
Trình Loan Loan nhìn qua, thực sự thấy Thủy Cần ở bên kia, từ sáng sớm nữ hài này đã đến thôn Đại Hà, tại sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?
Hơn nữa, bên cạnh còn có thêm một tên nhóc, tiểu tử kia hình như cũng là người ở thôn Đại Hà, tên là Triệu Thiển Căn, khuôn mặt Triệu Thiển Căn lúc này đã đỏ bừng, dáng vẻ này thoạt nhìn sao trông giống dáng vẻ si mê của Nhị Cẩu nhỉ?
Khuôn mặt Triệu Nhị Cẩu lộ vẻ mừng rỡ, nhấc chân muốn chạy qua.
“Con định làm gì?”
Trình Loan Loan nhanh tay túm lấy hắn, “Con không thấy Tôn cô nương đang ở cạnh Triệu Thiển Căn à, bây giờ con đi qua đấy sẽ làm phiền bọn họ.”
Có làm phiền hay không cũng không phải vấn đề, chủ yếu do nàng muốn xem Tôn Thuỷ Cần và tiểu tử này là mối quan hệ như nào.
Triệu Nhị Cẩu không qua đó, nhưng Tôn Thuỷ Cần cùng Triệu Thiển Căn đã đi về phía bên này.
Năm mẫu tử bọn họ đứng ở nơi thấp nhất giữa hai ngọn núi, nhờ có nguồn nước dồi dào, cây cối cũng rậm rạp, vì thế mà bóng dáng bọn họ bị che khuất.
“Thiển Căn ca, đừng vứt nó đi…” Giọng nói Tôn Thuỷ Cần vô cùng dịu dàng, “Cứ đi theo con đường này, rất nhanh sẽ tới thôn Quế Hoa, ta có thể tự mình quay về.”
Triệu Thiển Căn thật thà cười cười, cầm một túi lương thực trong tay đưa qua:
“Nếu thiếu thì tới tìm ta.”
“Đa tạ Thiển Căn ca.”
Tôn Thuỷ Cần nở nụ cười ngại ngùng, đôi mắt long lanh không khỏi khiến người khác động lòng.
Triệu Nhị Cẩu sững người.
Trình Loan Loan thực sự bị hắn làm cho bó tay.
Đến kẻ ngốc cũng nhận ra Tôn Thuỷ Cần đang nuôi cá ở thôn Đại Hà.
Không biết đã nuôi được bao nhiêu, tên ngốc Nhị Cẩu nhà nàng chắc hẳn cũng là một trong những con cá trong ao cá của nàng ta, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng một màn mập mờ của Tôn Thuỷ Cần và Triệu Thiển Căn, tiểu tử ngốc nhà nàng vẫn có thể mê muội.
Làm nương đối với nàng thực sự quá khó khăn.
“Thuỷ Cần tỷ đã tìm nhị ca mượn lương thực sao còn tìm Thiển Căn ca để mượn lương thực nữa chứ?”
Triệu Tứ Đản vô cùng khó hiểu, “Thuỷ Cần tỷ cười lên thật đẹp, ta còn tưởng rằng tỷ ấy chỉ cười như vậy với nhị ca.”
Trình Loan Loan âm thầm khen ngợi tiểu nhi tử, nếu lão nhị còn không nghe ra thì thực sự vô phương cứu chữa.
Lúc này Triệu Nhị Cẩu mới thoát khỏi nụ cười của Tôn Thuỷ Cần, ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt Triệu Thiển Căn, sau đó nhìn về thứ Tôn Thuỷ Cần đang cầm trên tay, hai cây ngọc măng, đây là thứ buổi sáng nay hắn vừa mới tự tay đưa cho nàng ta, còn có một giỏ rau dại, không biết là tự mình đào hay được người khác tặng, còn cả một túi lương thực, khoảng tầm năm, sáu cân, vừa rồi là Triệu Thiển Căn đưa cho nàng ta.
“Thuỷ Cần rất dịu dàng, con người cũng rất tốt, bất cứ ai cũng có thể làm bằng hữu…” Triệu Nhị Cẩu vắt óc nghĩ ra lí do, “Gia đình nàng ấy thực sự khó khăn, vì thế Triệu Thiển Căn mới giúp đỡ…”
“Đúng không…” Trình Loan Loan tàn nhẫn phá tan giấc mộng đẹp của hắn, “Làm bằng hữu có thể nắm tay nhau sao?”
Lúc này, Triệu Thiển Căn lớn mật nắm lấy tay Tôn Thuỷ Cần, Tôn Thuỷ Cần ngượng ngùng nhưng không rút ra.
Triệu Nhị Cẩu mở to hai mắt.
Đêm qua Tôn Thuỷ Cần chủ động nắm lấy ngón út của hắn, hắn còn tưởng rằng, còn tưởng rằng… Hắn trong phút chốc phẫn nộ, nhấc chân muốn xông tới.
“Đứng lại.”
Trình Loan Loan lạnh lùng nói, “Triệu gia không tới cửa cầu hôn, đừng nói đến chuyện hai người các ngươi đính hôn, ngươi và nàng ta không có bất kì quan hệ gì, bây giờ ngươi xông ra ngoài là muốn làm cái gì, mắng Triệu Thiển Căn thông dâm hay định mắng Tôn Thuỷ Cần hồng hạnh vượt tường?”
Nắm đấm đang siết chặt của Triệu Nhị Cẩu yếu ớt buông xuống, cắn răng nói:
“Thuỷ Cần không phải loại người đó, cô ấy không phải…” Trình Loan Loan bất lực thở dài.
Tiểu tử này vẫn chưa hết hy vọng, nhưng nàng cũng không cam lòng, đi mượn hai mươi cân ngọc măng, nói là mượn, thực chất là cho không.
Vì thế mà bốn nhi tử của nàng phải chăm chỉ đào bới.
Triệu Tứ Đản đột nhiên nói:
“Thiển Căn ca đi rồi.”
Trong rừng hiện giờ chỉ còn lại một mình Tôn Thuỷ Cần, trong tay nàng ta có không ít đồ vật, nhanh chóng đi về phía thôn Quế Hoa.
“Thuỷ Cần!”
Triệu Nhị Cẩu đứng ở phía sau nàng ta, đột nhiên lên tiếng.
Tôn Thuỷ Cần quay đầu lại, phát hiện là Triệu Nhị Cẩu, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Triệu Thiển Căn, thấy Triệu Thiển Căn sớm đã sớm biến mất, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói:
"Nhị Cẩu ca ca, ca làm sao vậy?”
Trước kia khi thấy nàng ta cười như vậy, trong đầu Triệu Nhị Cẩu tràn đầy mơ mộng.
Lúc này hắn chỉ lẳng lặng nói:
“Túi lương thực trong tay muội ở đâu mà có?”
Sắc mặt Tôn Thuỷ Cần không thay đổi, vẫn dịu dàng như trước:
“Ta có một nhị thúc làm việc ở thôn Đại Hà, nhị thúc nhờ ta mang về.”
Trái tim Triệu Nhị Cẩu từng chút một trùng xuống.
Trong lòng hắn viện ra rất nhiều lí do, rất nhiều lời bào chữa cho nàng ta, thậm chí hắn còn cho rằng chỉ cần nàng ta thuyết phục được hắn, hắn vẫn có thể đối xử với nàng ta như trước.
Nhưng không ngờ, nàng ta lại nói dối.
Hắn khó khăn kìm chế sự tức giận, gằn từng chữ nói:
“Làm sao mà ta nhìn ra được là Triệu Thiển Căn đưa lương thực cho muội?”
Nụ cười trên mặt Tôn Thuỷ Cần cuối cùng cũng không giữ được, “Vậy, vậy à, có thể là huynh nhìn nhầm…” Triệu Nhị Cẩu siết chặt nắm đấm:
“Ban ngày ban mặt, ta làm sao có thể nhìn nhầm, Triệu Thiển Căn cùng thôn với ta, cho dù hắn ta chỉ lộ ra cái gáy ta cũng có thể nhận ra.”
Nước mắt Tôn Thuỷ Cần trong nháy mắt rơi xuống, nước mắt long lanh:
“Triệu Thiển Căn vẫn luôn quấn lấy ta. Hắn khăng khăng muốn cho ta lương thực. Lúc đầu ta không muốn, nhưng nhà ta thực sự không còn lương thực, ta không thể từ chối…” Vừa thấy nàng ta khóc, Triệu Nhị Cẩu lập tức luống cuống chân tay.
Vừa rồi còn tức giận muốn chết, hiện tại chỉ muốn giúp nàng ta lau nước mắt.
Trình Loan Loan thở dài vô số lần, cô nương này tâm cơ quá sâu, Nhị Cẩu ngốc nghếch hoàn toàn không phải đối thủ, xem ra chỉ còn cách để nàng ra mặt.
Nàng ho khan một tiếng rồi đi tới:
“Tôn cô nương, ngươi có gì ấm ức thì nói với ta, ta giúp ngươi ra mặt…” Tôn Thuỷ Cần hoàn toàn sững người.
Nàng ta không ngờ ngoài Triệu Nhị Cẩu, những người khác đều ở đây.