Bữa tối cực kỳ phong phú.
Hai cái trứng gà trộn đều với bột mì trắng, làm thành mì trứng gà, bảy cái trứng chim luộc bóc vỏ đặt trong đĩa, còn có một dĩa rau xanh xào, ngó sen viên bột chiên giòn, trước mặt mỗi người là một chén cơm tẻ lớn.
Tuy rằng nhiều ngày liên tục đều được ăn no bụng nhưng bốn tiểu tử vẫn không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng.
Trình Loan Loan gắp vào bát mỗi người một cái trứng chim, cuối cùng gắp thêm một cái vào bát trước mặt Ngô Tuệ Nương.
Ngô Tuệ Nương hơi thụ sủng nhược kinh:
“Nương, con ăn một cái là đủ rồi, cái này cho ngài....”
“Mỗi người một cái, rất công bằng.”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua bụng nàng ấy:
“Chờ mấy ngày bận rộn kết thúc, ta mời Trịnh lang trung đến khám cho con.”
Nàng chưa từng mang thai, cũng không hiểu mang thai cần chú ý những gì, nhưng phụ nữ ở xã hội hiện đại có thai mỗi tháng đều phải kiểm tra định kỳ, mời Trịnh lang trung đến khám chắc chắn không sai.
Đôi mắt Ngô Tuệ Nương hơi nóng lên.
Gả vào Triệu gia một năm, nàng ấy cũng bị giày vò một năm, nếu không phải Đại Sơn yêu thương nàng ấy, luôn lén cất lương thực cho nàng ấy ăn thì sợ là nàng ấy đã sớm chịu không nổi.
Trước kia Đại Sơn là ánh sáng của nàng ấy.
Bây giờ, nàng ấy cảm giác cả người mẹ chồng như đang phát sáng.
Bảy cái trứng chim trong nhà, vậy mà nàng ấy có thể ăn hai cái, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến mẹ chồng sẽ đối xử tử tế với nàng ấy như vậy.
“Nương, con....”
Ngô Tuệ Nương muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn giọng, không nói nên lời muốn nói.
Trình Loan Loan vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy:
“Đã sắp làm mẹ người ta rồi, không được khóc, nếu không đứa nhỏ sinh ra ngày nào cũng khóc sẽ làm người ta ầm ĩ mà chết mất.”
Ngô Tuệ Nương liền nuốt nước mắt vào trong.
Người một nhà đang muốn dùng cơm.
Một âm thanh yếu ớt đột nhiên vang lên trong viện.
“Nhị Cẩu ca, ca ở đâu?”
Là thanh âm của một nữ hài.
Triệu Nhị Cẩu cơm cũng không ăn, ném đũa xuống rồi đi về hướng ngoài viện.
Trình Loan Loan tò mò nhìn qua, một nữ hài mặc một bộ áo quần vá màu hồng cánh sen đứng ở ngoài tường viện, thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, chẳng qua cô nương này cực kỳ gầy, vừa thấy là biết đang trải qua năm mất mùa.
Đáy mắt Trình Loan Loan cháy lên ngọn lửa nhiều chuyện:
“Tứ Đản, đừng ăn nữa, mau nhìn xem đó có phải là nhị tẩu của con không?!”
Trong miệng Triệu Tứ Đản đầy thức ăn, dùng sức gật đầu:
“Dạ, là Thủy Cần tỷ, con có gặp qua một lần thì ra tỷ ấy chính là nhị tẩu tương lai!”
Triệu Tam Ngưu trợn tròn mắt:
“Bộ dáng của nhị tẩu thật đẹp.”
Cô nương này mặt mày đoan chính, mắt rất to, nhìn quả thật xinh đẹp, nhất là còn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, càng có vẻ nổi bật.
Ánh hoàng hôn màu vỏ quýt chiếu lên người cô nương, đôi đồng tử phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhị Cẩu đứng trước mặt.
Triệu Nhị Cẩu không dám nhìn vào ánh mắt của cô nương, hai tay co quắp cũng không biết nên đặt ở đâu.
Trình Loan Loan nhịn không được bật cười thành tiếng.
Tuổi trẻ thật tốt quá, tình yêu không chỗ che giấu, nhìn thấy khiến cho lòng người rung động.
Nhưng ngay lập tức, nàng liền không cười nổi nữa.
Nhìn thần sắc xuân tình nhộn nhạo này của lão nhị thì biết tiểu tử này quyết tâm muốn cưới người về, cô nương này có thể chủ động đến tìm lão nhị hẳn là cũng có ý với lão nhị.
Nói cách khác, nhà bọn họ sắp tổ chức tiệc cưới rồi.
Tổ chức tiệc cưới có nghĩa phải tiêu tiền.
Thật ra trong tay nàng không thiếu tiền, bán nhân sâm được một trăm hai mươi lượng bạc đủ tiêu lâu dài, nhưng thiếu một lý do để quang minh chính đại lấy ra tiêu.
Nếu làm quá lộ liễu thì nàng sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn.
Trình Loan Loan thuận miệng hỏi:
“Đại Sơn, lúc trước con tổ chức tiệc cưới tiêu bao nhiêu bạc?”
Mặt Triệu Đại Sơn đột nhiên đỏ lên, ấp úng nói:
“Không, không biết...”
Ngô Tuệ Nương lại thẹn thùng, sắp chôn luôn cả đầu vào bát cơm.
Triệu Tứ Đản trả lời thay:
“Nương, con biết, a nãi bảo đại tẩu vào cửa không tốn văn tiền nào cả.”
Hắn vừa nói như vậy, trí nhớ của nguyên thân liền hiện ra trước mắt Trình Loan Loan.
Lúc trước Đại Sơn đi đổi muối ở trấn trên, nhất kiến chung tình với Ngô Tuệ Nương bán trứng gà ở đó, hai người thường xuyên qua lại, xong liền như vậy.
Ngô gia cũng không phải người chờ lấy của hồi môn của con gái, thấy điều kiện của Triệu gia cũng không tệ lắm, còn có cha chồng tòng quân, không nói hai lời liền đồng ý đưa con gái đến đây, ngay cả nửa xâu tiền sính lễ của Triệu gia cũng để cho Ngô Tuệ Nương làm của hồi môn đưa về đây, đương nhiên, chút tiền đó cuối cùng rơi vào trong túi của nguyên thân, bị đưa đến Trình gia.
Ai ngờ, Ngô Tuệ Nương vừa gả đến thì cha Đại Sơn lại chết. Ngay sau đó nguyên thân tranh cãi ầm ĩ muốn ra ở riêng, Ngô Tuệ Nương bắt đầu cuộc sống như ác mộng.
Ngô Tuệ Nương ở nhà chồng thành như vậy, cũng không về nhà mẹ đẻ kể khổ, sợ cha nương đến đây nổi giận với Đại Sơn.
Đang nói thì Triệu Nhị Cẩu từ cửa đi vào.
Hắn gãi đầu, môi mở ra, hồi lâu mới nói:
“Nương, Thủy Cần nghe nói nhà nào của thôn Đại Hà cũng đào ngọc măng nên tới mượn lương thực.”
Trình Loan Loan mở miệng hỏi:
“Mượn bao nhiêu?”
Triệu Nhị Cẩu vươn hai ngón tay lên, rồi lại gập xuống một ngón:
“Mười cân.”
Mười cân ngọc măng cũng không tính là nhiều.
Tiểu tử Nhị Cẩu này rõ ràng thích cô nương kia, lấy mười cân ngọc măng giúp đỡ cũng không xem là quá đáng.
Trình Loan Loan bảo Triệu Nhị Cẩu tự đi lấy ngọc măng trong hầm, sau đó nhìn về phía Ngô Tuệ Nương:
“Con gả tới đây một năm rồi, tới bây giờ cũng chưa quay về nhà mẹ đẻ, ngày mai con lấy mười cân ngọc măng về nhà mẹ đẻ một chuyến, xem thử tình huống cha nương con bên kia thế nào.”
Đại nhi tức cũng gả qua đây rồi, Ngô gia bên kia là thân gia danh xứng với thực, cho mười cân lương thực cũng không quá đáng.
Nghe được lời nói của Trình Loan Loan, tròng mắt của Ngô Tuệ Nương cũng sắp rớt xuống.
Một năm qua, mẹ chồng đã lấy rất nhiều đồ này nọ cho Trình gia, còn ngầm mắng nàng ấy lấy đồ trong nhà trợ cấp cho Ngô gia.
Trời đất chứng giám, từ khi nàng ấy gả lại đây, một hạt gạo cũng chưa từng đưa cho Ngô gia.
Nàng ấy đặc biệt chú ý, tuyệt đối không nhắc đến Ngô gia một chữ trước mặt mẹ chồng.
Không nghĩ tới, vậy mà mẹ chồng lại chủ động nhắc tới, còn bảo nàng ấy mang mười cân ngọc măng qua, niềm vui quá lớn này làm cho nàng ấy mở to mắt nhìn lão đại.
Nhưng ở cửa viện, Tôn Thủy Cần lại thất vọng đầy mắt.
Nàng ấy nói mượn hai mươi cân lương thực, nhưng Triệu Nhị Cẩu lại chỉ lấy ra mười cân, nàng trở về biết nói thế nào với cha đây.
“Thủy Cần, nhà của ta thật sự là không có nhiều hơn....”
Triệu Nhị Cẩu gian nan mở miệng.
Ngọc măng này là huynh đệ bốn người bọn hắn cùng nhau đào, một người đại khái đào được ba bốn mươi cân, nếu hắn một hơi cho mượn hai mươi cân, vậy hắn so với nương trước kia lấy đồ cho Trình gia có gì khác biệt.
“Ta biết rồi, hiện giờ nhà ai cũng không dễ dàng.”
Hai mắt của Tôn Thủy Cần đầy hơi nước:
“Vậy Nhị Cẩu ca, ta về trước đây.”
Triệu Nhị Cẩu không dám nhìn ánh mắt nàng ấy:
“Ta tiễn muội một đoạn đường.”
Tôn Thủy Cần đi phía trước, hắn đi phía sau, giữa hai người trước sau cách nhau một khoảng, trước khi xác định quan hệ, hắn không muốn phá hủy thanh danh của Thủy Cần.
Trình Loan Loan ngồi ở trong phòng, hơi buồn rầu.
Trong nhà có hai gian phòng, sau khi vợ vợ lão nhị vào cửa, đôi vợ chồng này phải ngủ thế nào?
Thời đại này nhà ở bốn năm gian phòng gạch đại khái cần hai lượng bạc, trong tay nàng có tiền nhưng không giải thích rõ được lai lịch.
Chờ sau khi quan sát tỉ mỉ nhân phẩm của cô nương này, trước tiên làm lễ hỏi để cho hai đứa nhỏ định thân, chờ qua Tết đến đầu xuân rồi hẵng cưới cô nương kia vào cửa.
Trình Loan Loan yên lặng quyết định trong lòng.