"Mọi người yên lặng một chút!"
Lý Chính giơ tay lên đè ép xuống, lúc này người dân trong thôn đang tức giận mới yên tĩnh trở lại.
"Thôn Đại Hà và thôn Quế Hoa sống ở cạnh nhau, sau khi xảy ra tranh chấp đất đai vào hai mươi năm trước, cả hai thôn đã sống hòa thuận hơn hai mươi năm. Nếu thôn Đại Hà động thủ trước, làm náo loạn đến tai quan huyện thì toàn dân trong thôn ta sẽ chịu khổ."
Lý Chính chậm rãi nói:
"Nhưng thôn Đại Hà chúng ta sẽ không bao giờ nhân nhượng như kẻ nào dám trộm lương thực của thôn ta."
"Nếu không đánh qua đó, vậy phải làm sao đây?"
"Cũng đâu thể nào bắt thôn Quế Hoa trộm lương thực xong đem trả lại chứ?"
"Những người ở cái thôn Quế Hoa đó đều không phải thứ tốt đẹp gì."
Người trong thôn có người trở nên tức giận, có người cảm thấy không hài lòng.
Hai thôn ở gần nhau, rất nhiều người từ thôn Quế Hoa lấy chồng ở đây, cũng có nhiều người gả con gái qua thông Quế Hoa nên đương nhiên không muốn hai thôn xảy ra xung đột.
"Chỉ dựa vào lời nói của Triệu đại tẩu tử liền muốn cùng thôn Quế Hoa náo loạn hay sao?"
"Thôn Quế Hoa đúng là có một vài thành phần côn đồ lưu manh, nhưng không phải ai cũng không nói lý, nếu như tùy tiện đánh qua đó, thì chính là thôn Đại Hà ta có lỗi rồi."
"Nhỡ đâu là do Triệu đại tẩu tử nghe lầm thì sao?"
Trình Loan Loan nói:
"Tốt hơn hết là thành lập một đội tuần tra, mỗi hộ gia đình cử một người thay phiên nhau túc trực. Một khi thôn Quế Hoa có động tĩnh, lúc đó chống trả cũng không muộn."
Vừa cảm thấy chủ ý này không tồi, còn chưa kịp gật đầu đồng ý đã có người phản bác.
Người lên tiếng chính là người tham ăn lười làm ở trong thôn Trương Vô Lại, gã chắp tay ở sau lưng đứng trên sườn núi, hừ nhẹ một tiếng:
"Trên đồng còn có rất nhiều việc phải làm, ai có thời gian để thay nhau túc trực cơ chứ, một con khốn như ngươi liền tìm cho mọi người việc vặt. Nếu một người ngay thẳng như Lý Chính cũng đồng ý với chủ ý này, thì ta hoài nghi không biết có phải là Triệu đại tẩu tử câu kết với Lý Chính hay không?"
Chỉ với một câu nói, chậu nước bẩn liền bị đổ lên đầu cả hai người.
Lý Chính đã hơn năm mươi tuổi khi xong lời hắn nói, tức giận đến mức râu dựng lên, hận không thể đạp Trương Vô Lại xuống ruộng.
Trình Loan Loan cười lạnh:
"Nếu Lý Chính đồng ý với ý kiến của ta bởi vì đã câu kết với ta, vậy nếu người trong thôn đều đồng ý, vậy có nghĩa là cả thôn đều có ý với ta sao?"
Khuôn mặt Trương Vô Lại kiêu ngạo:
"Trừ Lý Chính ra, căn bản là sẽ không có bất cứ ai đồng ý."
"Chủ ý này rất hay, sao lại không đồng ý cơ chứ?"
Triệu lão đầu tử bước ra:
"Nàng dâu lão đại nhà ta vì lợi ích của cả làng mà đưa ra phương pháp này, Trương Vô Lại vì lười biếng đã suy đoán ác ý như vậy, Triệu gia ta sẽ nhớ kỹ khoản nợ này."
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc.
Không ngờ vào thời điểm như vậy, người Triệu gia lại tin tưởng nàng vô điều kiện.
Triệu lão đầu tử nhìn nàng với ánh mắt kiên định, nói tiếp:
"Nhiều thập kỉ trước, thôn Đại Hà đều mang họ Triệu, đều là người một nhà, cùng đồng lòng, ít khi xảy ra mâu thuẫn. Nhưng mười mấy năm trở lại đây, người mang họ ngoại ngày càng nhiều, tranh chấp của dân trong thôn cùng càng ngày càng nhiều lên. Lần này lập ra đội tuần tra coi như là việc của Triệu gia, người mang họ ngoại thì khỏi. Đương nhiên, đội tuần tra do Triệu gia lập ra sẽ chỉ bảo vệ lương thực của Triệu gia mà thôi."
Lý Chính gật đầu:
"Muộn chút xíu nữa, người họ Triệu đều đến từ đường Triệu gia để họp mặt."
"Lý Chính, điều này không hợp lệ!"
Một lão bà khoảng chừng bảy tám mươi tuổi đứng dậy, "Trương Vô Lại không đồng ý đó là việc của hắn ta, chúng ta cũng đâu có nói là không đồng ý! Nhà ta mặc dù mang họ Chu, nhưng sống tại thôn Đại Hà năm sáu mươi năm rồi, đã sớm trở thành một phần của thôn, vào thời điểm này há có thể chùn bước? Đứa cháu trai này của ta tuổi tuy nhỏ nhưng thông minh, cứ cho nó vào đội tuần tra đi!"
Bà lão đẩy một đứa trẻ ra phía trước, tên là Chu Hổ Tử, quả thực rất thông minh.
Chu gia cũng khá thê thảm, nhiều về năm trước chạy đến thôn Đại Hà này để lánh nạn, không lâu sau thì trụ cột của Chu gia - lão Chu đột ngột qua đời, ba người con trai và hai người con gái cũng bị bệnh mà mất, cuối cùng chỉ để lại một đứa cháu trai nhỏ như vậy đều dựa vào Chu lão bà nuôi dưỡng.
Già trẻ lớn bé ở nhà họ Chu, trong thôn mỗi người phải nộp mười cân măng, đưa đến Chu gia bốn đến năm mươi cân, thêm Hổ Tử cũng tự đào được một ít, tổng cộng cũng hơn tám mươi cân. Nhiều lương thực như vậy, hai người họ có thể ăn được hơn hai tháng. Vậy nên Chu lão bà sao có thể chấp nhận được việc lương thực bị thôn Quế Hoa cướp đi cơ chứ! Vậy nên bà là người đầu tiên đứng lên bày tỏ ý kiến của mình.
Vương thẩm trải qua nỗi đau bị cướp lương thực, là người thứ hai lên tiếng:
"Nương của Đại Sơn đưa ra chủ ý rất hay, nhà chúng ta sẽ để cha của Nê Thu đi."
"Còn có nhà chúng ta nữa, cha của đứa nhỏ lớn lên to cao vạm vỡ, người của thôn Quế Hoa chắc chắn sẽ không dám trộm lương thực."
"Nhà chúng ta có nhiều người, có thể cử hai người túc trực!"
Từng người mang họ ngoại lần lượt lên tiếng, gương mặt của Trương Vô Lại trở nên tái nhợt.
Những kẻ rác rưởi này ai nấy đều ôm lấy cái chân thối Triệu gia, đáng đời bị loại trừ ở cái thôn này.
Gã không nói lời nào nữa liền phất tay áo rời đi.
Lý Chính kêu mọi người yên lặng và hô Thiết Trụ ghi tên người báo danh.
Thiết Trụ có lẽ là người biết được nhiều chữ nhất trong thôn, hắn không được học đọc chữ mà là đi lên thị trấn làm việc một năm trong tửu lâu cùng trưởng quầy, thường ngày được tiếp xúc nên cũng học được một ít.
Hắn trải ra một mảnh giấy rơm, cầm bút lông trên tay rồi viết tên lên giấy.
"Vương Vĩnh Thành báo danh."
"Triệu Đại Sơn báo danh."
Khi Trình Loan Loan báo danh, nàng nhìn thấy những từ mà Thiết Trụ viết trên giấy, khóe miệng không tự chủ được mà co giật.
Chữ còn xấu hơn chó bò nữa, nghiêng trái nghiêng phải, mỗi nét giống như chia nhà vậy, hai chữ Đại Sơn viết một cách ngoằn ngoèo.
Quan trọng là người trong thôn còn đang khen:
"Thiết Trụ viết chữ đẹp quá, đúng là độc nhất vô nhị của thôn Đại Hà."
"Nhà Lý Chính có một thư sinh rồi!"
“Nói đến thư sinh, vẫn là nhà Trình gia lợi hại, trưởng tử Trình gia thi đỗ tú tài rồi đấy."
"Tú tài là cái gì?"
"Không rõ nữa, túm lại là rất lợi hại."
Rất nhanh nhiều người xung quanh đều nhìn Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan mang họ Trình nhưng lại có xích mích trong nhà nên bọn họ cùng không hỏi gì thêm.
Thiết Trụ vẫn còn rất nhiều chữ không biết viết, những chữ không biết viết hắn liền vẽ thành một vòng tròn, sau khi toàn thôn báo danh xong, trên giấy rơm toàn là những hình tròn lớn nhỏ.
Trình Loan Loan quay đầu đi, may là nàng không phải giáo viên, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà bước lên uốn nắn.
Lúc nàng xoay người chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một đứa trẻ đứng cách đó không xa.
Chính là Trương Đại Cương, người lần trước cùng Tứ Đản tranh thỏ, hắn là con trai của Trương Vô Lại, hắn một mình đứng đó, gương mặt ẩn giấu trong bóng tối, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn đứng ở đó một lúc rồi quay người rời đi.
Trình Loan Loan trở về nhà, nàng đi thằng vào trong phòng sau đó nhấp vào thương thành.
Những người ở bên thôn Quế Hoa không biết khi nào sẽ quay trở lại đây, nàng cần phải mua thứ gì đó để phòng thân.
Nàng chọn tới chọn lui liền chọn một con dao ngắn.
Thiết kế của con dao này rất tốt, có thể gấp lại và giấu trong ống tay áo, là vũ khí tự vệ tốt nhất.
Nàng vung con dao qua góc bàn, thế mà lại có thể cắt đứt được, khó trách cần đến năm trăm văn tiền, thật sự rất đáng giá.
"Nương....."
Triệu Tam Ngưu đẩy cửa tiến vào định nói gì đó, thấy trên tay nàng cầm con dao nhỏ, hai mắt liền sáng lên quên luôn lời muốn nói, "Con dao này ở đâu ra vậy nương, nhìn rất sắc bén!"
Trình Loan Loan không hề trốn tránh khi bị nhìn thấy, vẻ mặt điềm tĩnh nói:
"Lần trước quay về thị trấn, nương nhặt được nó trong hẻm, sắc lắm đấy."
Triệu Tam Ngưu không thể không chế được sự yêu thích của mình đối với con dao này, hai mắt nhìn chằm chằm vào con dao, không ngừng xoa tay.
Trình Loan Loan đỡ trán:
"Tặng cho con đó."
"Cảm ơn nương!"
Triệu Tam Ngưu sau khi lấy con dao liền đi ra ngoài.
Cuối cùng Trình Loan Loan cũng tự mua cho mình một chiếc nhẫn sốc điện, một lần phóng điện có thể làm choáng váng một người lớn, giá một lượng bạc.
Nàng kiên quyết mua sau đó nàng buộc nó bằng một sợi dây và đeo quanh cổ để tự vệ.