Tống Đình Chu khẽ hắng giọng: "Nương, tấm vải này là chút tấm lòng của Vãn ca nhi, người cứ nhận lấy may quần áo đi, là con vô dụng, mấy năm nay vất vả người rồi." Nói đến câu cuối cùng ánh mắt hắn tối sầm lại.
Lời Tống Đình Chu từ trước đến nay có tác dụng, Thường Kim Hoa thở dài: "Nương không khổ..."
Bà vừa nói vừa đưa tay sờ sờ tấm vải kia, cảm thán: "Ngay cả cha con còn sống, nương cũng chưa từng có được tấm vải tốt như vậy để may quần áo đâu!"
Mạnh Vãn cười hì hì xen vào: "Sau này con mua cho dì cái tốt hơn nữa."
Thường Kim Hoa giả vờ giận dữ, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mạnh Vãn: "Cứ tỏ vẻ mình giỏi giang."
Mạnh Vãn bị bà vỗ một cái liền nhân cơ hội chạy vào bếp: "Con đi múc nước rửa chân."
Thường Kim Hoa nhìn bóng lưng Mạnh Vãn nói với Tống Đình Chu: "Vãn ca nhi là đứa trẻ tốt, năm sau mặc kệ con thi đậu hay không, cưới về rồi phải đối xử tốt với nó đấy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play