Cái sân nhỏ này không ngờ lại khá rộng, quét dọn sạch sẽ gọn gàng. Dựa vào cửa có một cây táo lớn, cành lá xum xuê, những quả táo nhỏ xanh đậm treo đầy cành.

Nhà chính chỉ có bốn gian, bên trái là một phòng ngủ lớn chiếm hai gian, chính giữa là một gian bếp và phòng ăn, bên phải cửa phòng đóng kín, chắc là một phòng ngủ nhỏ.

Nhà dân ở miền bắc thế giới này khác với miền nam, vừa vào cửa đã là bếp, không có phòng khách. Phòng ngủ lớn bên trái có một cái giường đất lớn, dọc theo tường chỗ tựa lưng là một dãy tủ gỗ, mặt tủ đã sứt mẻ vài chỗ, chắc là dùng đã lâu, nhưng được lau chùi sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Trên giường đất chỉ bày một bộ chăn đệm. Thường Kim Hoa lại từ tủ ôm ra một bộ chăn đệm nữa, “Biết nhóm lửa không? Lát nữa tự mình đun chút nước tắm, trong sân có thùng gỗ và củi.”

Mạnh Vãn ngơ ngác nhìn bà ta, lúc này không phải giả vờ, cậu từ nhỏ lớn lên ở huyện nhỏ, thật sự chưa từng đun bếp củi bao giờ.

Thường Kim Hoa đặt chăn đệm lên giường đất, cau mày nhìn cậu, “Cái này cũng không biết sao? Lại đây học.”

Bên trái sân có một cái lều tranh dùng làm chỗ để củi. Ngày thường để chút củi đốt, Thường Kim Hoa dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, việc chặt củi bổ củi quá sức với bà ta, bởi vậy đều là chặt những cành nhỏ gom về nhà, cũng xếp được đôi ba đống củi nhỏ.

Bà ta túm một bó củi ra, lúc này Mạnh Vãn mới động đậy, cậu nhận lấy bó củi ôm đến đặt trên mặt đất trong bếp.

Thường Kim Hoa hài lòng vỗ vỗ tro củi dính trên người, vào phòng tìm một bộ quần áo vá chằng vá đụp và một chiếc váy vải thô để thay. Bà ta cởi chiếc áo váy dài đang mặc ra bỏ vào chậu gỗ, gác lên dưới mái hiên. Cái váy vải thô này là bộ quần áo tươm tất duy nhất của bà ta, ngày thường đi trấn trên, ăn tết thăm người thân đều mặc nó để giữ thể diện, lát nữa phải giặt sạch sẽ rồi cất vào đáy tủ.

Ngồi xổm bên bếp đất, bà ta nhét một nắm cành khô xốp vào lòng bếp, dùng đá lửa mồi lửa, rồi ném mấy khúc củi nhỏ vào từ từ đốt, “Cứ từ từ thêm củi vào là được, một lần không cần nhét nhiều quá.”

Mạnh Vãn xem đã hiểu, không khó.

Trong bếp có hai cái bếp, một lớn một nhỏ. Cái bếp lớn nối với cái giường đất lớn trong phòng ngủ chính, cái bếp nhỏ nối với phòng ngủ nhỏ bên phải.

“Bếp nhỏ ngày thường dùng nấu cơm, bếp lớn rửa sạch sẽ để đun nước. Cái lu nước kia là nước sạch, tự mình múc thêm vào nồi.”

Thường Kim Hoa từ phòng lớn cầm ra một cái thùng gỗ nhỏ, mở then cửa phòng nhỏ rồi đặt thùng gỗ vào trong, “Lát nữa ngươi đun nước xong thì đóng cửa lại tắm rửa cho sạch sẽ trong phòng, nước bẩn thì hất ra mương ở hậu viện.”

Mạnh Vãn lúc này nhanh chóng đáp một tiếng, cậu đã sớm chịu đủ cái mùi chua trên người rồi!

Thường Kim Hoa dặn dò xong thì ngồi xuống tảng đá lớn trong sân tỉ mỉ giặt quần áo, không thèm để ý đến cậu nữa.

Mạnh Vãn chỉ nghĩ nhanh chóng tắm rửa, nhanh tay rửa nồi múc nước nhóm lửa. Nước sôi thì đổ vào thùng gỗ pha thêm nước lạnh. Cậu cũng biết trên người mình bẩn đến mức nào, không dám dùng hết nước ấm ngay, còn giả vờ sợ sệt múc nửa muỗng đổ vào chậu gỗ giặt quần áo của Thường Kim Hoa.

“Cho ta làm gì, tự đi mà giặt.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng nét mặt Thường Kim Hoa vẫn giãn ra không ít. Bỏ tiền ra mua cái ca nhi này cũng là vì trong lòng bà ta nghẹn một nỗi uất ức.

Đại Lang nhà bà ta rất thích ca nhi. Năm mười sáu tuổi đã có mối mai, là ca nhi ở thôn Dương Thụ bên cạnh thôn Tam Tuyền. Nhà họ Dương ở thôn Dương Thụ cũng là nhà giàu có, có một ca nhi tên Dương Bảo Nhi, nổi tiếng hiền lành hiểu chuyện khắp vùng. Quan trọng nhất là lớn lên xinh đẹp, hồi nhỏ còn ở nhà ngoại đọc sách hai năm, biết chữ, thêu thùa cũng giỏi.

Tống Đình Chu vốn định thi đậu tú tài sẽ cưới phu lang về nhà, nào ngờ thi ba lần vẫn không đậu. Thái độ thân thiện của nhà họ Dương càng thêm lạnh nhạt.

Năm nay đại lang nhà bà ta cuối cùng cũng chịu đồng ý cưới vợ, nhưng nhà họ Dương lại bắt đầu kiếm cớ trì hoãn. Thường Kim Hoa trong lòng thấy không ổn, quả nhiên hai ngày sau nghe tin ca nhi nhà họ Dương đã về nhà ngoại ở huyện Cốc Dương.

Chuyện này thật lạ đời, có ca nhi nào đang nghị luận hôn sự lại về nhà ngoại bao giờ? Thường Kim Hoa để bụng chuyện này, nhờ người dò hỏi thì quả nhiên nghe được Dương Bảo Nhi đã gả cho anh họ mình rồi.

Thường Kim Hoa tức giận đến bốc khói, từ khi đại lang nhà bà ta mười tuổi thi đậu đồng sinh, bao nhiêu mối mai tốt đẹp tìm đến nhà bà không đếm xuể. Ngàn chọn vạn lựa mới chọn được Dương Bảo Nhi, kết quả đến phút cuối, nhà kia lại giở trò một con gả cho hai nhà!

Bà ta lập tức muốn đi tìm nhà họ Dương tính sổ, nhưng con trai Tống Đình Chu lại ngăn cản bà, “Chờ con ba năm, quả thật là con chậm trễ hắn. Hiện giờ con đến cái danh tú tài còn chưa có, cũng không còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện hôn nhân nữa, thôi bỏ đi mẹ.”

Nhìn con trai mặt đầy vẻ buồn bã, Thường Kim Hoa còn lòng dạ nào mà đi làm ầm ĩ nữa, sợ làm tổn thương con trai. Từ sau lần thi rớt này, Tống Đình Chu dường như càng thêm ủ rũ.

Thường Kim Hoa chỉ cho rằng chuyện Dương Bảo Nhi lấy người khác khiến con trai đau lòng, cố gắng muốn tìm cho con trai một mối tốt hơn. Nhưng ca nhi vừa độ tuổi ở các thôn lân cận đều đã có hôn ước, những người chưa có thì bà ta lại không vừa mắt. Đúng lúc đang buồn bực ủ rũ thì bà ta lại thấy mẹ mìn bán Mạnh Vãn ở trấn trên. Những thứ khác bà ta không để ý, chỉ có cái tin biết chữ kia là đâm trúng tim đen của bà ta, khiến bà ta biết được rằng ngoài Dương Bảo Nhi ra vẫn còn có ca nhi khác cũng biết chữ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play