Từ chợ phiên lần trước về, Mạnh Vãn giành lấy xe đẩy: “ Dì cứ nói chuyện phiếm với lục thẩm đi, đồ đạc để lên xe con đẩy.” Cậu vẫn theo bản năng coi mình là nam nhân, từ nhỏ đến lớn đã được nuôi dưỡng như vậy, dù đã đến thế giới này, trong tiềm thức vẫn không thay đổi.
Thường Kim Hoa không lay chuyển được cậu, đành phải buông tay, bà vừa nãy ở chợ mua vải, ôm trong tay vừa nói chuyện với Tống lục thẩm, Mãn ca nhi thì lẽo đẽo theo sau Mạnh Vãn.
“Nha, tuyết rơi rồi!” Mãn ca nhi kinh hô một tiếng.
Mạnh Vãn ngửa đầu, một bông tuyết nhỏ sáu cánh trắng tinh, vừa hay bay xuống đậu trên má cậu. Cậu duỗi tay định bắt, nhưng một bông tuyết khác lại tan ngay trên tay cậu.
Bầu trời càng lúc càng âm u, khắp nơi đều là sương mù mênh mông.
Tống lục thẩm đang nói chuyện với Thường Kim Hoa phía trước, quay đầu nhắc nhở hai đứa nhỏ phía sau: “Mau chút đi, lát nữa tuyết rơi càng to đấy.”
Quả nhiên như lời bà nói, tuyết rơi càng lúc càng lớn, đoàn người cúi đầu đi nhanh. Đến cửa nhà thì tuyết đọng trên mặt đất đã dày đến một đốt ngón tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT