Thường Kim Hoa buông đế giày xuống: "Ngày mai con ở nhà bán đậu hũ, để ta đi."
Mạnh Vãn rửa tay mở vung nồi lớn ra, quả nhiên lại là cải trắng hầm đậu hũ, cậu múc thức ăn ra, nói với Thường Kim Hoa: "Chẳng phải dì nói người đến mua đậu hũ ở thôn nào cũng có, người đông mắt tạp, sợ con là đứa nhỏ ở nhà một mình có chuyện, nên không gọi con ra cửa bán đậu hũ sao?"
Thường Kim Hoa lấy bát đũa từ trong tủ đặt lên bàn, giận dữ trừng mắt nhìn cậu một cái: "Năm nay nhà mình tiết kiệm chút tiền, thật sự không đủ đốt thì mua hai mươi bó, chiều ta lại cùng con đi chặt củi, cũng đủ dùng. Con muốn chơi thì cứ lên núi chơi, thật đúng là nghĩ ta trông chờ con đứa nhỏ này đi chặt củi chắc?"
Mạnh Vãn xới cơm cho bà, khuyên nhủ: "Chỉ là con rảnh muốn đi dạo trong núi thôi, Tiểu Mai với Trúc ca nhi nhà bên cũng đi cùng con, không phải một mình con. Hơn nữa biểu ca ngày mai cũng về rồi, dù không chặt củi, con đi hái chút đồ khô cũng tốt mà, huynh ấy thích ăn nấm hương kho đậu hũ."
Nhắc đến Tống Đình Chu, Thường Kim Hoa quả nhiên không nói gì nữa, trong lòng bà vẫn hy vọng hai đứa trẻ thân thiết hơn chút.
Mạnh Vãn hoàn toàn không thích nhàn rỗi ở nhà, cậu mới đến đây bao lâu? Dù thích đồng tính, tư duy của cậu vẫn chưa thích ứng được việc từ nam nhân biến thành ca nhi, bảo cậu ở nhà thêu thùa thì cậu không làm được, cả đời cũng không làm được.
Buổi tối cậu lần đầu tiên nghe thấy ngoài tiếng r*n rỉ còn có một loại âm thanh khác từ nhà bên, Mạnh Vãn trở mình, bên vách tường trước tiên là tiếng cãi vã, sau đó là tiếng khóc van xin, cuối cùng là tiếng khóc thô ráp khó nghe của Trúc ca nhi, áp lực chịu đựng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trúc ca nhi khóc lớn như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play