Tống Đình Chu lấy quần áo bẩn của mình từ sọt sách ra, nghe vậy động tác khựng lại, trầm giọng nói một câu: “Đa tạ ngươi.”
“Dì Tống đối tốt với ta như vậy, đều là việc ta nên làm, nói gì cảm ơn với không cảm ơn.” Mạnh Vãn cúi đầu nhặt những hạt đậu hỏng, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Muốn chính là sự mang ơn ngươi, hảo tiểu tử, sau này phát đạt đừng quên báo đáp ta.
Buổi trưa qua đi người dần dần vắng, Thường Kim Hoa cầm khay không vào nhà, bà vào nhà đặt khay xuống rồi vội vã múc một gáo nước từ lu lên uống.
“Hai đứa sao còn chưa ăn? Đại Lang con đi đường xa về không mệt à?” Đặt gáo nước xuống, Thường Kim Hoa nhìn đồ ăn trên bàn hỏi.
“Không mệt, Vãn ca nhi hâm cho con chén sữa đậu nành, ngon lắm.” Sữa đậu nành có một thứ hương đậu nành nồng nàn, mềm mịn thơm ngậy, cảm giác thịt cũng không thơm bằng.
Thường Kim Hoa mặt mày giãn ra: “Ngon thật đấy, bây giờ ta với Vãn ca nhi mỗi ngày dậy sớm đều có thể uống một ly sữa đậu nành, nó bảo thứ này bổ người lắm, đúng rồi, còn để lại mấy miếng váng đậu cho con đấy, Vãn ca nhi bảo con cầm đi ngâm nước uống, vừa bổ vừa để được lâu, ta đi tìm xem.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT