Mạnh Vãn cười: “Ta tìm được thì sao? Hai vợ chồng các người nhục nhã lục thẩm ta như vậy, còn muốn ta giúp các người, thật là mơ hão.”
Mụ đậu hũ nghiến răng nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp ta tìm lại tiền, ta nguyện dập đầu xin lỗi các người.”
“Ai thèm bà dập đầu xin lỗi?” Mạnh Vãn là người bề dưới, cậu không dám nhận, bằng không ở cái thời đại coi trọng lễ tiết hiếu đạo, tôn ti trật tự này, người chung quanh không phải lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ trích cậu khinh thường hai vợ chồng này sao?
“Vậy ta biếu các người mỗi người hai miếng đậu hũ được không?”
Bất chấp ánh mắt không đồng tình của chồng, mụ đậu hũ trong lòng như cắt, một miếng đậu hũ hai văn tiền, bốn miếng là tám văn. Hai vợ chồng bà ta ngày thường bán cả ngày ở thôn cũng chỉ kiếm được một trăm văn, có khi còn ế. Lần này là tranh thủ phiên chợ mang ba trăm văn đậu hũ đến, giờ mới bán được một trăm rưỡi đã xảy ra chuyện này. Lại không nhân lúc còn sớm giải quyết e rằng lát nữa người đi chợ xem náo nhiệt xong về hết, ai còn ở lại mua đậu hũ?
Tám văn thì tám văn, trừ vốn cũng không nhiều, nhưng cái tiểu ca này thật sự có thể bắt được kẻ trộm sao?
Mạnh Vãn không chút do dự đáp ứng, cậu hỏi trước Tống lục thẩm: “Lục thẩm thấy thế nào ạ?”
Tống lục thẩm nhỏ giọng hỏi cậu: “Con thật sự có thể tìm được kẻ trộm sao?”
Mạnh Vãn coi như bà đồng ý, không đáp lời, mà vung tay chỉ một vòng tại chỗ. Mọi người đều đi theo ngón tay thon dài của cậu di chuyển, chỉ thấy ngón tay cậu dừng lại, chỉ vào một hướng không động.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT