Rất có thể cậu còn chưa đi đến trấn trên đã bị người ta nhận ra. Một ca nhi không cha không mẹ không thân không thích lại đang tuổi thanh xuân, ngàn con đường vạn con đường thế mà không có một con đường nào cậu có thể đi lúc này!

Tống Đình Chu nghe xong lời cậu nói quả nhiên bật cười. Vẻ mặt hắn vốn lạnh lùng, nụ cười này lại phá tan vẻ lạnh giá, “Buôn bán?”

“Ờm, ta…”

Tống Đình Chu thu lại chút ý cười, lặp lại câu nói trước đó: “Ta nói rồi, nhà ta nuôi không nổi người dưng nước lã.” (Ê cute zậy =))) í là nàm sao để không thành người dưng nước lã của người ta điiii =)))

Mạnh Vãn vẫn còn chưa hiểu ra sao, nhưng Thường Kim Hoa lại hiểu ý. Bà ta trước ngẩng đầu nhìn con trai đang cố tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, rồi quay sang khuyên Mạnh Vãn.

“Tiểu ca nhi nếu gả vào nhà ta thì đó là người nhà. Ngươi cùng đại lang nhà ta thành thân, nó tự nhiên sẽ dẫn ngươi đến nha môn huyện xóa bỏ nô tịch.”

Mạnh Vãn lòng bất an nghe lời khuyên này thì không khỏi động lòng. Đây dường như là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để cậu xóa bỏ thân phận nô lệ. Nhưng vấn đề là, Tống gia Đại Lang có nguyện ý cưới cậu không?

Cậu mắt mong chờ nhìn Tống Đình Chu.

Tống gia Đại Lang hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt Mạnh Vãn. Chính hắn cũng không rõ sau này có cưới Mạnh Vãn hay không, nhưng hắn biết nội tâm hắn lúc này không muốn để Mạnh Vãn rời đi.

“Cứ ở lại rồi tính sau.”

Nói một tràng dài, nghi ngờ chính là hắn, đuổi Mạnh Vãn đi cũng là hắn, cuối cùng vẫn là hắn nhẹ nhàng một câu, cứ ở lại rồi tính sau.

Nhiều năm sau Mạnh Vãn nhớ lại chuyện này vẫn còn tức đến ngứa răng. Cái đồ chết muộn ta, cố ý dọa cậu.

Chuyện hôm nay có chút đảo lộn nhận thức của Mạnh Vãn về Tống gia Đại Lang. Cậu vốn tưởng rằng là cô nhi quả phụ, Tống gia Đại Lang chắc chắn mọi việc đều nghe theo mẹ. Giờ mới thấy, người làm chủ trong nhà lại là con trai chứ không phải bà mẹ già.

“Ngươi tên là gì?”

Tống Đình Chu vừa nhấc thùng nước vừa đổ nước vào lu hỏi.

Mạnh Vãn hái rau trong vườn về, rửa sạch ở bếp, nghe vậy trả lời: “Mạnh Vãn.”

Tống Đình Chu hỏi lại: “Ánh nắng chiều tà?”

“Vâng ạ.”

“Bao lớn rồi?”

“Mười sáu.”

“Ta mười ngày mới được nghỉ một ngày, sáng mai phải đi rồi. Mẹ ta nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Tống Đình Chu đặt thùng nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Mạnh Vãn khách khí với hắn: “Đâu có đâu có, đều là dì Tống chiếu cố ta. Có chỗ nào giúp được dì, ta nhất định sẽ không từ chối.”

Tống Đình Chu nhìn cậu một cái, im lặng.

Thường Kim Hoa đi vào phòng lấy gạo ra, lần này là gạo trắng, không phải cháo mà là cơm khô. Con trai khó khăn lắm mới về, bà hôm qua đã ra chợ mua hai cân thịt ba chỉ, cắt thành miếng vuông vắn, bỏ vào nồi làm mỡ, rán ra một lớp mỡ rồi múc ra chén, thả hành vào nồi xào hai lượt, thêm nước và muối rồi đậy nắp lại.

Hầm một lát mùi thịt thơm lừng khắp phòng, đến cả nhà bên cạnh cũng ngửi thấy.

“Đại lang nhà góa phụ Tống lại về rồi à?”

Nhà bên cạnh là nhà họ Điền, cũng là một dòng họ lớn trong thôn. Nhà họ Điền tam đại đồng đường, cả gia đình đông người, theo bối phận, Tống Đình Chu phải gọi ông cụ nhà họ là tứ gia gia.

Tứ gia gia sinh hai con trai ba con gái và một ca nhi. Thời trẻ mất mùa chết mất hai cô con gái, những người con còn lại đều đã lập gia đình.

Tứ gia gia hiện giờ sống cùng con trai cả ở nhà bên cạnh, con trai thứ hai ở nơi khác trong thôn. Con trai cả lại sinh hai con trai và một con gái, con gái đã gả đi, hai con trai cũng đều đã cưới vợ. Con trai cả cưới ca nhi vì tình hình nhà không khá giả, năm nay con trai thứ hai mới cưới một cô nương. Hai đứa cháu dâu đều chưa có con, nếu không thì sẽ là tứ đại đồng đường, nhà cửa càng thêm náo nhiệt.

Hiện giờ cả gia đình ngồi quanh một cái bàn vuông, không đủ chỗ, hai cô cháu dâu đều bưng bát đứng ăn, người mở miệng chính là con dâu cả của tứ gia gia.

“Nhà góa phụ Tống có bao nhiêu của cải mà mấy năm nay nuôi Đình Chu ăn học trên trấn tốn không biết bao nhiêu bạc vậy?” Điền đại nương nói giọng chua lè.

Ông cụ năm nay năm mươi chín tuổi, chuyện trước khi cha Tống Đình Chu mất ông biết rõ, “Hồi Tống đại còn sống làm trướng phòng tiên sinh ở trấn trên, tháng nào cũng có bạc mang về nhà. Góa phụ Tống hồi trẻ cũng biết vun vén, hai vợ chồng sớm đã tính toán đưa con lên trấn học tư thục, lúc đó kiếm được tiền cũng tiếc không dám tiêu, ngày lễ ngày tết mới thấy đồ mặn.”

“Gia, nhà chúng ta chẳng phải ngày lễ ngày tết mới thấy đồ mặn sao?” Cháu thứ hai Điền Vượng chen ngang.

Cha hắn, Điền đại bá, cho hắn một cái cốc đầu, “Ăn cơm của ngươi đi.”

Người nhà nông không phải đều như vậy sao, ngày thường có cơm no đã là cuộc sống khá giả, ngày nào cũng có thịt thì không dám nghĩ tới. Nhưng Tống đại thì khác, hắn từ nhỏ theo lão tú tài trong thôn học mấy chữ, gan dạ cũng hơn hẳn những đứa trẻ trong thôn chỉ biết cày ruộng, biết lên trấn tìm việc làm thuê, kiếm được tiền công mua đồ về lấy lòng chủ nhà, học được tài tính toán thu chi, cưới được con gái nhà lành.

Kiếm được bao nhiêu tiền hai vợ chồng cũng không dám tiêu xài bừa bãi, mà nhờ cái tiện của người biết chữ, thấy được lợi ích của việc đọc sách, họ đã có tầm nhìn xa, chuẩn bị tiền bạc cho con trai ăn học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play