Thẩm Tư đứng trước cửa sổ hành lang, bên bệ cửa đặt một chậu cây xanh, nở ra mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt không thuộc về mùa đông. Cậu rất thích chậu cây này, nếu trong phòng bệnh không thấy cậu đâu, chỉ cần ra ngoài nhìn thử đúng chỗ kia là sẽ thấy cậu đang chăm chú quan sát từng bông hoa.
“Cậu vẫn thích thực vật như vậy.” Giản Niệm đi tới, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Tư, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm, “Lúc đó chỉ cần có thời gian là cậu sẽ chạy sang sườn núi bên cạnh, cứ dăm bữa nửa tháng lại đào về vài loài cây kỳ lạ.”
Thẩm Tư quay đầu liếc hắn một cái, “Cậu đang hồi tưởng chuyện cũ à?”
“Không được sao?” Giản Niệm bật cười, cười như một đứa trẻ vừa ăn được viên kẹo đường, ngọt đến mức khiến người ta thấy ngấy quá mức, “Khi đó Thẩm Tư là hoàn toàn thuộc về tôi, đương nhiên tôi phải trân trọng hồi ức đó rồi, ngàn vạn lần không thể để đánh mất.”
Biết nói gì cũng vô ích, Thẩm Tư dứt khoát không buồn để ý tới Giản Niệm nữa.
Trong mắt Thẩm Tư, sự cố chấp của Giản Niệm đối với cậu thật sự chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì cậu tuyệt đối sẽ không vì thế mà quay lại với hắn.
Thẩm Tư là người thực tế, lý trí đến gần như lạnh nhạt, cho nên dù cậu không ghét Giản Niệm, thì trước khi Giản Niệm biết tự kiểm soát hành vi của mình, Thẩm Tư sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Người khác ra sao cậu không quản, nhưng cậu biết rõ bản thân phải đảm bảo không làm tổn thương người khác, và càng không để bản thân bị người khác làm tổn thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play