“Thật ra tôi chưa từng trải qua Du Hí Tràng hệ tinh thần.” Bạch Quân Di đút tay vào túi áo khoác ngoài, giọng điệu điềm đạm, vẫn là dáng vẻ ôn hòa như thường ngày, “Tôi có năng lực trấn an cảm xúc của con người, nhưng nếu không thể khiến người ta giải tỏa được chấp niệm, kỳ hắc hoa cũng không thể vượt qua, chúng ta cũng chẳng có cách nào giúp từng người một hoàn thành chấp niệm được.”
“Gần vạn người bị cuốn vào Du Hí Tràng, trong thế giới vô hạn lưu thì vốn là chuyện bất khả thi.”
Thẩm Tư ngồi xổm xuống, cậu tựa như không nghe thấy lời Bạch Quân Di nói, cậu đưa tay ngắt một bông hoa trên mặt đất, đóa hoa vừa bị bứt xuống liền hóa thành tro bụi, còn cành cây vừa bị cắt đứt thì lại một lần nữa vươn dài, tiếp tục nở ra một bông hoa mới.
“Bạch tiên sinh?”
“Gì vậy?”
“Mấy đóa hoa này có thể xem như thực vật thông thường được không?” Thẩm Tư lại ngắt thêm một cành, tro tàn rơi vào lòng bàn tay, “Chúng có biểu hiện gì của sinh mệnh không?”
Bạch Quân Di thoáng sững người, hắn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đóa hoa trước mặt. Trong khoảnh khắc ngón tay chạm vào, Bạch Quân Di bất giác khựng lại. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng hắn thực sự cảm nhận được một chút cảm xúc truyền tới — những đóa hoa này sống dựa vào dục vọng và chấp niệm của con người, mấy vạn người cùng nhau phát chấp niệm, chúng ăn đến no căng.
Vậy tức là… những đóa hoa này có sinh mệnh?!
“Không phải kiểu thực vật quỷ dị, mà thiên về loại yêu quái vô trí tuệ?” Nhìn biểu cảm của Bạch Quân Di, Thẩm Tư liền hiểu ra, gật đầu, “Vậy thì, Bạch tiên sinh, thay vì nghĩ cách trong vòng một giờ đưa vài vạn người rời khỏi Du Hí Tràng, chi bằng chúng ta tìm cách tiêu diệt hết đám hoa này.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT