Giản Niệm không trả lời. Hắn cúi đầu bất động, ba người không nhìn thấy được nét mặt của hắn, cũng không đoán nổi hắn đang nghĩ gì. Đúng lúc ấy, Giản Niệm bất ngờ ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh ánh lên tưởng niệm đến tận xương, như thể muốn xé nát Thẩm Tư rồi dán thẳng cậu lên tường.
“Cái gì vậy?” Bạch Quân Di khó hiểu nhìn hai người đang dính sát vào nhau, hắn quay đầu nhìn Tập Lạc đầy nghi hoặc, “Hai người họ là đang làm gì thế?”
Tập Lạc bưng ly nước sôi nguội, dửng dưng đáp: “Không biết.”
Cùng lúc đó, ánh mắt Giản Niệm mở to, hắn gần như lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Tư, giọng nói mang theo thứ u ám sền sệt:
“Cậu, rốt cuộc cũng là của tôi.”
Thẩm Tư hơi hoang mang khi bị ép sát vào tường, đến lúc Giản Niệm chuẩn bị áp sát lại gần, cậu trực tiếp nhấc chân gối lên giữa người hắn một cú thật mạnh. Không kịp phòng bị, Giản Niệm bị đánh trúng đúng chỗ yếu nhất, suýt nữa ngã gục xuống đất.
“Oa…” Bạch Quân Di đặt chậu hoa trong lòng xuống, cẩn thận đi tới, “Giản tiên sinh, cậu không sao chứ?”
“Không chết được.” Thẩm Tư thay hắn trả lời, sau đó cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra biển hoa ngoài kia gần như không thấy điểm cuối, “Tại sao ở đây lại xuất hiện Du Hí Tràng? Khu này đâu có bị quy hoạch thành khu nguy hiểm.”
Bạch Quân Di gật đầu: “Khu này đúng thật là không nằm trong vùng nguy hiểm do chính phủ phân ra, nhưng cầu sinh giả cũng là người, một người cho rằng mình may mắn, rồi vô tình mang Du Hí Tràng trở về cũng không có gì lạ. Đặc Dị Tổ rất mạnh, nhưng họ không phải siêu nhân, tình hình thế giới vô hạn lưu có bao nhiêu người đang chơi trò chơi, không thể nào thống kê hết được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play