Không ai ngủ được, ngoại trừ những đứa trẻ hoàn toàn không biết gì, tất cả mọi người đều mở trừng mắt giữa bóng tối. Tổ đặc dị và Kiểm Trắc lại càng không có thời gian nghỉ ngơi, dù là ban đêm cũng luôn có sự cố xảy ra.
Đêm hôm đó tuyết rơi, màu trắng phủ kín mặt đất, cũng bao trùm những đóa hoa đỏ thẫm.
Trắng và đỏ quấn lấy nhau, tạo nên một vẻ đẹp khó mà diễn tả, nhưng giờ không còn ai muốn thưởng thức vẻ đẹp ấy nữa.
“Tuyết rơi rồi.” Thẩm Tư nhìn tuyết bên ngoài, “Lúc nào đến giai đoạn này trời cũng bắt đầu đổ tuyết, thật kinh tởm.”
Giản Niệm đứng bên cạnh cậu, hắn lặng lẽ nhìn Thẩm Tư đang buông lời khó chịu về tuyết, trong lòng như có một hơi lạnh nghẹn lại.
Hắn không biết Thẩm Tư nhìn trận tuyết này sẽ có cảm giác gì. Hắn thậm chí không biết Thẩm Tư đã chứng kiến bao nhiêu trận tuyết như vậy. Không giống Hạ Nhạc Ngữ, Giản Niệm tin rằng Thẩm Tư không chỉ đảo ngược thời gian một lần—một con số có thể khiến bất kỳ ai phải kinh hãi.
Vừa đáng sợ, vừa xót xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play