Tuy không nhìn thấy gì, nhưng Thành Hướng Văn vẫn có thể dựa vào âm thanh để phán đoán khoảng cách đại khái. Trong hoàn cảnh phải làm quen với bóng tối, chỉ có thể dựa vào đôi tai mà cố gắng thích nghi, tuy rằng đôi khi sẽ đoán sai phương hướng, nhưng—đương nhiên! Những chuyện đó không thành vấn đề!
Vấn đề chính là người đang ở cạnh hắn.
“Tiểu thư Tiền? Cô vẫn còn ở đó đúng không? Thẩm tiên sinh đang làm gì vậy?”
Tiền Mẫn chớp mắt, một lúc sau cô viết một hàng chữ xuống mặt đất. Vì Thẩm Tư không ở đây, nên chỉ có thể nhờ nam nhân mất trí nhớ đọc ra từng chữ gập ghềnh ấy: “Cô ấy nói Thẩm tiên sinh đang đứng trên đống tàn tích cách đó không xa, hình như đang nhìn thấy thứ gì đó, nhưng không đi qua, mà chỉ đứng đó đờ ra.”
“Đứng đờ ra trên đống phế tích ở xa? Vậy có nghĩa là tôi nói gì ở đây thì cậu ta cũng không nghe được đúng không?” Thành Hướng Văn hài lòng gật đầu, “Thế thì tốt rồi!”
Tiền Mẫn nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu Thành Hướng Văn đang định làm gì.
“Tần suất hô hấp của cô giờ đã bình thường rồi, chúc mừng nhé, cô đã vượt qua được bệnh tình của mình sao? Thật sự là một người kiên cường.” Thành Hướng Văn vẫy tay ra hiệu chúc mừng, “Tuy cô cố gắng tỏ ra thật bình thường, nhưng nhìn vào lại chẳng thành công chút nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT