“Tôi vẫn luôn nghe nói Thẩm tiên sinh là kiểu người khó tiếp cận, hơi lạnh lùng, nhưng chưa từng làm điều xấu, nếu gặp người cần giúp đỡ thì trong khả năng cho phép sẽ giúp, bây giờ nhìn rồi, đúng là như vậy thật.” Thành Hướng Văn cảm thán, hắn không ngốc, đương nhiên hiểu Thẩm Tư vừa rồi nói có ý gì.
Không nên dễ dàng nghi ngờ người khác là kẻ xấu, nhất là khi không có bất kỳ chứng cứ nào.
Thật ra, có thể làm được điều này không có nhiều người như vậy, hoặc nói chính xác hơn, những người làm được điều đó thật sự rất hiếm, đặc biệt là kiểu như Thẩm Tư—không hoài nghi, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Thật thú vị.
Cậu đỡ Thành Hướng Văn tiếp tục đi về phía trước, vừa mới vượt qua một tảng đá lớn hoang vắng thì dừng lại, Thành Hướng Văn hoàn toàn không nhìn thấy gì, vừa mới bước thêm một bước liền bị Thẩm Tư kéo giật lại, cả người trông rất ngơ ngác.
“Sao vậy?” Thành Hướng Văn hỏi, “Sao không tiếp tục đi nữa?”
“Vì phía trước có mấy người.” Thẩm Tư kéo hắn lùi về phía sau, “Hơn nữa, nhìn qua thì không mấy thân thiện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT