Lúc Thẩm Tư xác nhận có thể xuất viện, bên ngoài bắt đầu đổ một trận tuyết lớn. Trận tuyết ấy thực sự rất dày, chỉ sau một đêm, toàn bộ giao thông bị tê liệt, tuyết rơi gần ngập đầu gối.
Theo lý mà nói, nơi này sẽ không có tuyết lớn đến vậy. Dù thuộc khu vực phía Bắc, nhưng vì là vùng duyên hải nên nhiệt độ quanh năm cũng hiếm khi xuống dưới âm mười lăm độ. Trận tuyết lớn như thế này là lần đầu tiên xuất hiện.
Trời cực kỳ lạnh, lạnh đến mức quần áo mặc bên ngoài chỉ cần bị gió thổi qua là đau rát đến tê buốt. Giao thông gặp sự cố, thế giới bên ngoài lại đang thay đổi quá nhanh, khiến con người càng thêm ngại ra ngoài. Xe buýt và xe khách đều đã ngừng hoạt động toàn diện, đâu đâu cũng thấy thông báo tạm thời phong tỏa đường xá.
“Thời tiết thật là tệ.” Hạ Nhạc Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết trắng xóa, nói: “Thẩm Tư, hôm nay cậu xuất viện thật à? Hay là đợi thêm vài ngày nữa đi? Trời như vầy không dễ về nhà đâu.”
“Không được.” Thẩm Tư cài chặt nút áo khoác, “Đã khỏi hẳn thì không cần ở lại bệnh viện nữa. Hơn nữa Tập Lạc không có ở nhà, không ai chăm sóc mấy chậu hoa, tôi muốn về xem thử. Khi đó tình hình quá nguy cấp, không biết bây giờ còn bao nhiêu cây cối sống sót.”
Hạ Nhạc Ngữ cười khẽ, “Vậy thì, chúc cậu thượng lộ bình an.”
Sau khi tạm biệt Hạ Nhạc Ngữ, Thẩm Tư rời khỏi bệnh viện. Vừa bước ra khỏi cổng lớn, cậu lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, vội vàng kéo áo khoác sát người. Thẩm Tư rút tay nhét vào túi áo rồi chạy nhanh ra ngoài. Cửa bệnh viện vẫn có người tuần tra, vì liên quan đến Tổ Đặc Dị nên người ra vào đều phải trình thẻ xác nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT