Lời khen này nếu dành cho người khác có lẽ sẽ khiến họ mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng, nhưng Trì Tinh là ai chứ? Từ nhỏ đã lớn lên trong đủ loại lời tâng bốc, tán dương, đừng nói chỉ là khen cậu chói mắt, thậm chí có người khen cậu còn sáng hơn cả ánh trăng trên trời cậu cũng có thể mặt không đổi sắc, cho nên khi nghe được lời cảm thán này của Bùi Khâm, cậu chỉ bình thản đáp lại hai chữ: “Cảm ơn.”

Bùi Khâm: ……

Thôi được, ít nhiều gì cũng vẫn rất lễ phép, còn biết đáp lại lời cảm ơn.

Tuy Bùi Khâm không thể mặt đối mặt nói chuyện với Trì Tinh, nhưng với sự hiểu biết của anh về Trì Tinh, việc Trì Tinh có thể nói cảm ơn đã là không tệ rồi. Nếu gặp phải người Trì Tinh ghét mà khen cậu, cậu chỉ biết trào phúng đáp lại.

Trì Tinh xoay ghế dựa, chân không mang giày khẽ điểm vài cái trên mặt đất, rồi đột nhiên hỏi: “Hình như từ lúc mới gặp anh đã biết tôi có thể nhìn thấy anh rồi?”

【 Cậu rất nhạy bén. 】

Khuỷu tay Trì Tinh dựa vào tay vịn, một tay chống cằm, có chút buồn cười: “Tôi là người nhà họ Trì, nhà họ Trì không có kẻ ngốc.”

Nếu thật sự là kẻ ngốc, đã sớm bị đám nhị thế tổ ở Đế Đô lừa đến không phân biệt được đông tây nam bắc rồi.

Đừng nói nhà họ Bùi gây thù chuốc oán nhiều, kẻ thù của nhà họ Trì cũng không ít.

Một dòng chữ từ từ hiện lên trên không trung, rất giống con người Bùi Khâm, đều toát ra vẻ không nhanh không chậm.

【 Trước khi đến đã điều tra qua về cậu, cậu có thể giấu được người thường, nhưng không thể giấu được tôi, bởi vì tôi là thiên tài. 】

Trì Tinh: ……

Câu cuối cùng thật sự không cần thiết, nói chuyện thì nói chuyện, sao còn phải khoe khoang nữa.

Hơn nữa Trì Tinh cũng không quá tin cách nói này. Với kỹ thuật ngụy trang của mình, sao có thể thông qua điều tra mà phát hiện ra manh mối được? Chưa nói đến những chuyện khác, trừ lúc còn nhỏ tuổi không kiểm soát được cảm xúc từng bị ma phát hiện ra, đến khi cậu lớn hơn một chút, bí mật này dù là người hay ma, đều chưa từng bị phát hiện.

Trừ khi Bùi Khâm là thần tiên, nếu không sao có thể đoán được?

Giây tiếp theo, lại một dòng chữ xuất hiện.

【 Tôi đã tính bát tự của cậu. 】

Lời giải thích này khiến nghi ngờ trong lòng Trì Tinh vơi đi một chút, nhưng cũng không hoàn toàn xua tan được. Nhưng Bùi Khâm không nói, Trì Tinh cũng lười hỏi.

Dù sao đi nữa, trước mắt xem ra Bùi Khâm không có ác ý với cậu. Con người mà, ai cũng có chút bí mật nhỏ, cậu cũng không phải kiểu người thích đào sâu vào tận cùng tâm hồn người khác.

Trì Tinh lười biếng "ừm" một tiếng, rồi lại hỏi: “Miếng ngọc bội này là sao vậy?”

Lần này dòng chữ trên không trung xuất hiện rất nhanh.

【 Dùng để ngưng thần cho vong hồn, cũng là nơi linh hồn tôi tạm trú. 】

Trì Tinh không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc. Tuy không nói thẳng với Bùi Khâm, nhưng từ tốc độ trả lời câu hỏi của anh ta có thể rõ ràng nhận ra, câu nào là nói thật, câu nào là do dự mới trả lời.

Trì Tinh cười như không cười nhìn miếng ngọc bội, không vạch trần những lời mà anh ta do dự mãi mới trả lời trước đó, mà tiếp tục hỏi: “Thứ này vừa nhìn đã biết không tốt cho người sống, đặt ở bên cạnh tôi có ảnh hưởng đến ba mẹ tôi không?”

【 Tôi tưởng cậu sẽ lo lắng cho chính mình trước. 】

Trì Tinh châm chọc một câu: “Vậy thì anh cũng không đủ hiểu tôi rồi.”

【 …… 】

Vừa rồi Bùi Khâm còn nói người khác không hiểu Trì Tinh, giờ Trì Tinh lại đem nguyên văn câu đó trả lại, khiến Bùi Khâm có chút không nói nên lời.

【 Sẽ không ảnh hưởng đến người sống, mùa hè còn có tác dụng hạ nhiệt. 】

Trì Tinh: “Nhưng bây giờ là mùa đông.”

【 Cậu mặc thêm nhiều vào. 】

Trì Tinh: ……

Trì Tinh phát hiện Bùi Khâm này tuy trông thanh lãnh, cười lên dịu dàng, nhưng nói chuyện cũng rất khó đỡ, gần như ngang ngửa với mình rồi.

Suy nghĩ vài giây, Trì Tinh mới mở miệng: “Ý anh là bảo tôi mang theo người?”

【 Lời này tôi chưa nói. 】

Trì Tinh: “Vậy tôi vứt ở nhà vậy.”

【 Đừng…… 】

【 Cậu mang tôi theo đi. 】

Đuôi mày Trì Tinh khẽ giật: “Sao tôi nghe anh nói chuyện cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy?”

Không đợi Bùi Khâm nói gì, Trì Tinh lại lẩm bẩm một câu: “Ngọc bội này phải đeo trên cổ, vậy chẳng phải anh có thể mỗi ngày nhìn thấy cơ bụng của tôi sao?”

Miếng ngọc bội xanh biếc lại từ từ chuyển sang màu đỏ. Hồi lâu sau, khi Trì Tinh tưởng Bùi Khâm sẽ không đáp lời, trên không trung lại chậm rãi hiện ra một dòng chữ.

【 Tôi cũng có, cậu muốn xem không? Chúng ta có thể xem của nhau. 】

Trì Tinh: “Cút đi.”

Cậu trêu chọc Bùi Khâm thì được, Bùi Khâm trêu chọc cậu chính là phạm thượng!

Chính là vô lý như vậy đấy!

Ngay khi Trì Tinh chuẩn bị tiếp tục "thẩm vấn" Bùi Khâm, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng. Trì Tinh tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh máy tính, thấy hiển thị người gọi là mẹ.

Trì Tinh hơi ngồi thẳng người dậy, nhận điện thoại: “Mẹ?”

Trang Mẫn đã thu lại vẻ bi thương không lâu trước đó, giọng nói ưu nhã: “Tinh Tinh, chiều 6 giờ đến Vạn Phúc Lâu ăn tối, bác cả và chú ba con cũng sẽ đến.”

Bên kia điện thoại còn truyền đến giọng của Trì Tùng: “Bác cả con chắc sẽ hỏi về thân thế của con… Con đừng lo, đến lúc đó cứ giao cho ba và mẹ con.”

Trì Tinh đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Chiếc điện thoại xoay một vòng trên tay Trì Tinh, cậu nheo mắt nghĩ về gia đình bác cả và gia đình chú ba. Bác cả tâm tư sâu sắc, có chút giống ba cậu, đều là kiểu người trầm ổn. Nhà bác cả cũng chỉ có một người con trai, chính là người anh họ hồi nhỏ nói cậu không giống người nhà họ Trì.

Người anh họ này từ nhỏ đã không hợp với cậu, hai người hễ gặp mặt là cãi nhau. Bây giờ xảy ra chuyện cẩu huyết thật giả cậu chủ này, không cần nghĩ cũng biết anh họ nhất định sẽ nói móc mỉa mai cậu.

Nhà chú ba thì có hai cô con gái. Chú ba tính tình tốt, luôn cười ha hả, hai cô em họ cũng có tính tình tốt y như vậy. Một cô em họ đã định cư ở nước ngoài, cô em họ còn lại mới học năm ba đại học chưa tốt nghiệp. Cô em họ ở trong nước rất thích Trì Tinh, mỗi lần nghỉ đều đến tìm Trì Tinh chơi.

Còn ông bà nội của Trì Tinh thì đã qua đời từ nhiều năm trước, tình hình gia đình nhà họ Trì thực ra đơn giản hơn nhiều so với các gia tộc giàu có khác.

Đương nhiên, đây là những người thân trực hệ có quan hệ huyết thống gần gũi, còn những nhánh phụ thì nhiều vô kể, ngay cả Trì Tinh cũng chưa chắc đã nhận hết.

Trì Tinh trước nay không sợ chuyện, hơn nữa còn có ba mẹ chống lưng, cậu hoàn toàn không để bữa tiệc gia đình này vào lòng.

Tiện tay ném điện thoại lên bàn, Trì Tinh đột nhiên mở miệng nói: “Ba mẹ hôm nay đến chùa cúng bài vị trường sinh cho anh rồi, tôi đoán nếu không phải sợ tôi không thoải mái, họ chắc sẽ lập một bài vị cho anh ở nhà nữa.”

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía miếng ngọc bội: “Tôi ở một mình một tầng, tầng này còn nhiều phòng trống, hay là tìm một phòng lập bài vị cho anh nhé?”

Vài giây sau, một chữ hiện lên trên không trung.

【 Được. 】

Ngay sau đó lại là mấy chữ nữa.

【 Trì Tinh, cảm ơn cậu. 】

Trì Tinh không cảm thấy đây là chuyện gì to tát. Nếu Bùi Khâm còn sống, bản thân cậu chắc chắn sẽ cảm thấy có chút khó chịu, cũng sẽ nghĩ đến việc tranh giành sự yêu chiều của ba mẹ với đối phương. Nhưng Bùi Khâm đã… so đo với một người đã khuất, vậy còn là người nữa sao?

"Ma chắc không thích phòng có nhiều ánh nắng mặt trời đâu nhỉ?" Trì Tinh thản nhiên hỏi: “Tìm một căn phòng râm mát cho anh nhé?”

【 Phòng tùy cậu sắp xếp, nhưng tôi thích phơi nắng, tôi thấy phòng của cậu có nắng rất tốt. 】

Trì Tinh: ……

Đúng là đồ tốt, nếu Bùi Khâm còn sống, việc đầu tiên khi cậu chủ thật về nhà chính là giành phòng với cậu chủ giả này đây.

Nhưng Bùi Khâm rất nhanh lại nói tiếp câu sau.

【 Cậu cũng không cần quá tốn tâm sức, dù sao phòng tôi cũng không cần, tôi ở chung với cậu. 】

Trì Tinh: ……

Cuộc sống thường ngày của cậu chủ thật và cậu chủ giả? Hay là cuộc sống ái muội thường ngày của tôi và anh chàng ma điển trai?

Những suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Trì Tinh đều bị cậu mạnh mẽ đè xuống. Cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Sao anh cứ gõ chữ trên không trung mãi thế, miếng ngọc bội của anh có bàn phím laser à?”

【 …… 】

【 Ra ngoài sẽ tiêu hao quỷ lực, trong trường hợp không cần thiết, tôi sẽ luôn ở trong ngọc bội. Nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ tự xuất hiện. 】

Trì Tinh như có điều suy nghĩ, cậu dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Vậy sao tôi thấy mấy con ma khác cứ bay lượn lung tung bên ngoài?”

【 Tôi và họ… không giống nhau. 】

Trì Tinh nghe thấy sự ngập ngừng phía sau, biết đây lại là một bí mật nhỏ của Bùi Khâm.

Cậu không truy hỏi chỗ nào không giống, mà hỏi: “Anh vừa nói anh ở trong ngọc bội ngưng thần tĩnh dưỡng, tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

Dừng một chút, Trì Tinh lại nói thêm: “Tôi có tiền, nhà họ Trì cũng có rất nhiều tiền, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết được thì không thành vấn đề.”

Không biết có phải ảo giác của Trì Tinh không, cậu dường như nghe thấy một tiếng cười cực kỳ dễ nghe vọng lại từ phía miếng ngọc bội. Tiếng cười này mềm mại, ấm áp, như làn gió mát thổi qua dòng suối, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, mát mẻ.

【 Nhà họ Bùi cũng rất có tiền, nhưng vong hồn khác với người thường, chúng tôi không cần tiền, mà cần giá trị công đức. 】

Trì Tinh ngẩn người một lúc: “Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mười năm của tôi, giá trị công đức chẳng phải là làm nhiều việc tốt sao?”

【 Hiện tại tôi chỉ có thể ở trong ngọc bội, thật sự lực bất tòng tâm. Trì Tinh, nếu cậu muốn giúp tôi, vậy thì thay tôi làm thêm nhiều việc tốt nhé. 】

Trì Tinh không nói hai lời liền đồng ý, cậu tự tin ngẩng cao cằm: “Hôm nay ra ngoài tôi còn làm được hai việc tốt đấy.”

【 Nói nghe thử xem? 】

Trì Tinh kể lại chuyện mình nhặt được 5000 và 4000 tệ, cuối cùng còn rất tự hào hỏi lại: “Thế nào, có phải đã làm được hai việc tốt không?”

Bùi Khâm rất nể tình mà khen: 

【 Oa! Giỏi~quá~đi~à~】

Trì Tinh nhìn ra ý trêu chọc trong mấy dấu ngã lượn sóng của Bùi Khâm, gã này tuyệt đối đang chế giễu mình!

Không đợi Trì Tinh nổi giận, Bùi Khâm lại nhắc nhở: 

【 5 giờ rồi, cậu sắp phải ra ngoài. 】

Trì Tinh sửng sốt, thời gian nói chuyện phiếm với Bùi Khâm trôi nhanh vậy sao?

Bây giờ có người tìm bạn ăn cơm, bạn chơi game, bạn học bài… Cậu đây là tìm một con ma làm bạn nói chuyện phiếm à?

Hình như cũng không tệ.

Trì Tinh tâm trạng rất tốt lấy từ trong ngăn kéo ra một sợi dây đeo ngọc bội, xỏ miếng ngọc bội vào rồi đeo lên cổ, đồng thời cũng không quên cảnh cáo một tiếng: “Anh đừng có nhìn trộm cơ bụng của tôi đấy.”

Bùi Khâm: ……

【 Tôi không phải loại ma đó. 】

Trì Tinh lúc này mới yên tâm. Nhìn Bùi Khâm một bộ dáng thanh cao thoát tục, cũng không giống loại ma hay nhìn trộm.

Nhưng điều Bùi Khâm không nói là, anh ta đương nhiên không cần nhìn trộm, bởi vì anh ta đường đường chính chính mà xem.

Khi Trì Tinh đến khách sạn thì vừa đúng 6 giờ. Trang Mẫn và Trì Tùng nhìn thấy cậu xuống xe liền vẫy tay với cậu.

"Sao hai người không vào trước?" Trì Tinh có chút kinh ngạc, những bữa tiệc gia đình trước đây, ba mẹ đều vào trước.

Trang Mẫn trách yêu mà điểm vào trán cậu: “Còn không phải lo con một mình sợ hãi sao.”

Trì Tinh cười, giọng điệu cũng theo đó mà mềm mại hơn: “Con sợ ai chứ?”

Trang Mẫn chỉ cười.

Trì Tùng nhíu mày nhìn quần áo trên người Trì Tinh, dặn dò một câu: “Gần đây trời lạnh, lần sau buổi tối ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều vào.”

Trì Tinh cười đồng ý.

Bùi Khâm không có bất kỳ động tĩnh nào, lặng lẽ đánh giá Trang Mẫn và Trì Tùng từ trong ngọc bội.

Trì Tinh cùng ba mẹ đi vào phòng riêng. Lúc đẩy cửa ra, phát hiện gia đình bác cả và gia đình chú ba cũng đã đến đông đủ. Hai gia đình vốn đang nói chuyện, nhìn thấy Trì Tinh thì trong nháy mắt đều không hẹn mà cùng im lặng lại, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần ý vị sâu xa.

Con gái chú ba, Trì Nguyệt, thì chẳng quan tâm nhiều như vậy. Cô bé vui vẻ chạy đến cửa, ngọt ngào chào hỏi: “Bác hai, bác hai gái, anh, mọi người đến rồi.”

Chào xong, cô bé thân mật nắm lấy tay Trì Tinh lắc lắc: “Anh, sao giờ anh mới đến?”

Nói rồi, cô bé nhón chân nói thầm vào tai Trì Tinh: “Trì Hải vừa rồi còn nói xấu anh đấy!”

Trì Hải chính là con trai của bác cả, cũng chính là người anh họ hồi nhỏ đánh nhau với Trì Tinh.

Trì Tinh cũng rất thích tính cách hoạt bát, cởi mở của Trì Nguyệt. Cậu véo má Trì Nguyệt một cái: “Chúng ta mặc kệ anh ta.”

Trì Nguyệt kéo Trì Tinh đến bên bàn. Trì Tinh lần lượt chào hỏi. Sắc mặt bác cả và bác gái đều rất trầm ổn, chú ba và thím ba vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ. Chỉ là khi ánh mắt dừng lại trên người Trì Hải, Trì Hải nhếch miệng cười với Trì Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê khi người khác gặp họa.

Tiếc là Trì Tinh chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi dời đi, khiến vẻ mặt trào phúng sau đó của Trì Hải cũng chưa kịp làm ra.

Sau khi ngồi xuống, bữa tiệc gia đình này trông có vẻ hòa thuận vui vẻ. Mãi đến khi ăn được một nửa cũng không ai nhắc đến thân thế của Trì Tinh. Nhưng sau ba tuần rượu, bác cả trầm ngâm mở miệng: “Gần đây bác nghe được một vài lời đồn về Tinh Tinh, bác đã cho người đi điều tra xem là ai tung tin rồi.”

Ông không nói thẳng, mà thử dò xét trước, cũng cố ý dùng từ "lời đồn", chính là sợ cuối cùng thật sự là "lời đồn" mà ông nói quá thẳng thắn sẽ làm tổn thương tình cảm gia đình.

Nhắc đến chủ đề này, tất cả mọi người trên bàn đều im lặng.

Trì Tùng tính tình phóng khoáng, nếu người trong nhà đều đã biết chuyện này, cũng không cần thiết phải giấu giếm. Ông nhìn Trì Tinh, đầu tiên là xoa đầu Trì Tinh rồi mới mở miệng: “Không phải lời đồn.”

Bốn chữ đơn giản khiến vẻ mặt mọi người trên bàn đều thay đổi, theo bản năng mà nhìn về phía Trì Tinh.

Trì Tinh còn đang bận ăn, hôm nay cậu chỉ ăn chè và đồ ngọt dì Trịnh hầm, hiện tại đúng là lúc đói.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của những người khác, Trì Tinh ngẩng đầu cười một tiếng: “Sao thế?”

Thái độ này của cậu thật sự quá đỗi tự nhiên và vô lại, như thể họ không phải đang thảo luận về thân thế của cậu, mà cậu chỉ là một quần chúng hóng chuyện.

Gia đình chú ba trước sau vẫn giữ vẻ tươi cười. Trì Nguyệt còn cười ngọt ngào đáp lại: “Không có gì đâu, dù anh không phải người nhà họ Trì thì đã sao? Anh mãi mãi là anh của em.”

Lời nói của cô bé trông như một lời nói ngây thơ của một cô bé, nhưng dù sao đây cũng là tiệc gia đình, thái độ của cô bé cũng đại diện cho thái độ của ba mẹ cô bé.

Trì Nguyệt còn gắp cho Trì Tinh một miếng chân cua mà cậu thích ăn nhất: “Anh ăn nhiều vào.”

Cô bé lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Anh, anh đừng buồn, nếu anh buồn thì cứ nói với em, em đưa anh ra nước ngoài tìm chị em chơi giải sầu.”

Trì Tinh ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, không nhịn được lại véo má cô bé một cái: “Ngoan.”

Khác với tình hình bên nhà chú ba, bác cả và bác gái tuy đều rất chững chạc, nhưng Trì Hải thì không phải dạng vừa. Anh ta trực tiếp mở miệng châm chọc: “Tiểu Nguyệt, em còn gọi nó là anh à? Nó là anh của em sao?”

Trì Nguyệt có chút bất mãn: “Anh họ cả, lời này của anh là có ý gì?”

Cô bé gọi Trì Tinh là anh, gọi Trì Hải là anh họ cả, sự thân sơ khác biệt này vừa nhìn đã rõ, cũng khiến Trì Hải có chút khó chịu: “Em biết rõ còn cố hỏi, em tuổi còn nhỏ đừng để người nào đó lừa gạt. Em hiểu nó sao? Biết bên ngoài người ta đồn về nó như thế nào không?”

Trì Hải cười lạnh: “Kiêu căng ngạo mạn, tùy hứng vô lý! Một mình nó kéo thấp danh tiếng nhà họ Trì chúng ta.”

"Anh nói bậy!" Trì Nguyệt đập bàn một cái: “Người nhà họ Trì chúng ta kiêu căng ngạo mạn một chút thì đã sao? Anh tôi chỉ là tính tình hơi kiêu ngạo một chút, chứ không giống mấy cậu ấm khác làm ra một đống chuyện hoang đường! Anh ấy đã rất kiềm chế rồi, được chưa? Chẳng lẽ yếu đuối vô năng, chỉ biết để người khác bắt nạt mới là đánh giá tích cực?”

Trì Tinh vỗ vai Trì Nguyệt, gắp cho cô bé một miếng thịt bò hầm rồi mới nhìn về phía Trì Hải: “Anh họ, anh nói tôi một mình kéo thấp danh tiếng nhà họ Trì à?”

Vẻ mặt cậu mang theo chút nghi hoặc và thành khẩn, dường như khó hiểu hỏi: “Sao tôi nghe nói anh họ anh nhất quyết đòi yêu một cô người mẫu, cô người mẫu đó không muốn anh mà anh còn định dùng quyền thế nhà họ Trì gây khó dễ cho công việc của người ta?”

Trì Hải sửng sốt, giọng điệu lập tức yếu đi, nhưng anh ta vẫn cố biện bạch một câu: “Cậu đừng có bôi nhọ tôi, tôi đúng là muốn yêu cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ dùng quyền thế nhà họ Trì gây khó dễ cho cô ấy.”

Anh ta tức giận chửi một tiếng: “Không biết thằng ngu nào muốn nịnh bợ tôi mới làm ra chuyện này!”

Trì Tinh cười một tiếng: “Không phải nịnh bợ anh, là muốn nịnh bợ bác cả.”

Sắc mặt bác cả cũng trầm xuống, ông cảnh cáo nhìn Trì Hải một cái, Trì Hải lập tức im bặt.

Trì Tinh là người có lý không tha. Thấy Trì Hải không dám nói tiếp, cậu cũng không dừng lại, mà tiếp tục nói: “Anh họ anh chẳng lẽ không biết nhất cử nhất động của mình đều đại diện cho nhà họ Trì sao? Anh họ anh còn học chuyên ngành quản lý, chắc cũng biết có những chuyện không cần anh mở miệng cũng sẽ có người đi làm thay anh. Anh ngay cả người bên cạnh mình cũng quản không được, sau này làm sao quản lý được công ty lớn như nhà họ Trì?”

Lời này thật sự quá cay nghiệt. Trì Hải không cần ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt khó coi của cha mình.

Trì Tinh nhìn như đang nói sau này anh ta sẽ tiếp quản công ty nhà họ Trì, thực chất là đang chê bai anh ta ngay cả người bên cạnh cũng quản không tốt thì sao có thể tiếp quản công ty được?

Chết tiệt… Cái tính chó của Trì Tinh, hôm nay anh ta đúng là bị ma xui quỷ khiến mới nhắc đến chủ đề này.

Không đúng… Ban đầu anh ta định nói gì nhỉ? À phải rồi, Trì Tinh không phải người nhà họ Trì! Nó có tư cách chó gì mà dạy dỗ anh ta, công ty nhà họ Trì thì liên quan quái gì đến nó!

Nghĩ đến đây, Trì Hải lại ngẩng đầu định chửi Trì Tinh, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt trầm tĩnh của Trì Tùng, anh ta lại lập tức cúi đầu không dám hó hé nữa.

Anh ta vẫn khá sợ người chú hai đang nắm quyền ở công ty, bao gồm cả người thím hai luôn nhẹ nhàng ít lời ngồi bên cạnh chú hai. Dù là chú hai hay thím hai đều thuộc kiểu người hỉ nộ không lộ ra mặt, nhìn đã thấy sợ.

Người phục vụ lúc này mang lên món tráng miệng sau bữa ăn. Trang Mẫn mỉm cười đưa cho Trì Tinh và Trì Nguyệt mỗi người một phần, sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói: “Thân thế của Tinh Tinh người trong nhà chúng ta biết là được, dù bên ngoài có đồn đại thế nào.”

Bà khẽ cười một tiếng, giọng điệu dịu dàng mang theo vài phần mạnh mẽ, nhưng ngữ điệu vẫn giữ vẻ thong thả: “Thân phận người nhà họ Trì của Tinh Tinh sẽ không thay đổi.”

Bên trong phòng riêng lại một lần nữa rơi vào im lặng vì câu nói này.

Trì Tùng cũng gắp cho Trì Tinh một miếng bào ngư, trong sự im lặng của cả phòng, ông mở miệng: “Lời lúc nãy tôi vẫn chưa nói xong. Tinh Tinh tuy không phải con của nhà họ Trì, nhưng ba mẹ ruột của nó chắc các vị đều đã nghe qua.”

“Là nhà họ Bùi ở phương Nam.”

Mí mắt bác cả và gia đình chú ba đều khẽ giật. Tuy đã có nghe qua, nhưng lúc này xác định Trì Tinh là người nhà họ Bùi, trong lòng vẫn nảy sinh một cảm giác hoang đường và kiêng kỵ. Làm kinh doanh ai mà tay chân hoàn toàn sạch sẽ được? Cũng kiêng kỵ nhất những người được gọi là đại sư này, bởi vì đây là một thế giới khác mà quyền thế phần lớn không thể chen chân vào.

Trì Tùng thở dài, vẫn là nói ra thông tin cuối cùng: “Đứa con ruột của tôi và Mẫn Mẫn, cũng chính là thiên tài huyền học kia của nhà họ Bùi, nó đã gặp tai nạn một tháng trước.”

“Bất kể là tôi và Mẫn Mẫn, hay đối với nhà họ Bùi, chúng tôi chỉ có Tinh Tinh là đứa con này.”

“Cho nên, tôi không hy vọng sau này lại nghe được từ trong nhà họ Trì những lời nói Tinh Tinh không phải người nhà họ Trì nữa.”

Bữa cơm này ăn rất lâu, đến cuối cùng mọi người lại khôi phục không khí hòa thuận vui vẻ, ít nhất là bề ngoài như vậy.

Đến khi tan tiệc, mấy vị trưởng bối đều đã uống không ít, nhưng các trưởng bối còn định ở lại khách sạn một lát nữa, xem ra có vài lời muốn tránh mặt đám tiểu bối bọn họ để nói riêng. Họ bảo Trì Tinh, Trì Nguyệt và Trì Hải về nhà trước.

Trì Tinh không uống rượu, Trì Nguyệt cũng không uống rượu, Trì Hải thì có uống một chút, nhưng cũng không uống nhiều, cả người vẫn tỉnh táo.

Trì Nguyệt phải về trường, Trì Tinh và Trì Hải chuẩn bị đưa cô bé về trước.

Ở hành lang khách sạn, Trì Hải đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe nói nhà họ Bùi xem bói rất lợi hại, Trì Tinh sau này cậu cũng muốn học mấy thứ đó à?”

Trì Tinh: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là sẽ học.”

Vẻ mặt Trì Hải phức tạp: “Vậy đến lúc đó vẽ cho tôi mấy lá bùa đào hoa, biết đâu cô ấy sẽ đồng ý ở bên tôi.”

Trì Tinh bị người anh họ não yêu này chọc cười, qua loa gật đầu tỏ ý lần sau nhất định.

Mấy người vừa ra khỏi khách sạn, thì vừa hay đụng phải mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc toàn đồ hiệu. Một trong số đó không kiên nhẫn ngẩng đầu, chửi một câu: “Uống nhiều quá không nhìn đường à?”

Vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Trì Tinh và mấy người kia, anh ta "hơ" một tiếng, rồi bật cười thành tiếng.

“Ủa, đây không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Trì bị ôm nhầm, Trì Tinh sao?”

Trì Tinh liếc nhìn anh ta, cũng cười theo: “Trùng hợp thật, tôi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được cậu, cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu.”

Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố: ……

Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng gọi tên mạng ở ngoài đời thật thì quê chết đi được!

Mấy người bên cạnh anh ta còn định hùa theo trào phúng Trì Tinh, nhưng lúc này đều ăn ý câm miệng, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn Trì Tinh, sợ Trì Tinh cũng gọi tên mạng của họ ra……

Trì Tinh đương nhiên không tha cho mấy tên ngốc nói xấu mình. Cậu gọi từng người một: “Cậu Lục Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam, cậu Vương Đế Đô Duy Nhất Chung Tình, còn có…”

Cậu Lục và cậu Vương đều xấu hổ nhắm mắt lại.

Mẹ nó, cái thằng Trì Tinh này thật sự đáng ghét quá đi mà a a a a a a!!!

Bây giờ đúng là cảnh tượng xã hội đen tối a a a!!

Trì Tinh lại nhẹ nhàng liếc nhìn người đàn ông có tên mạng trong nhóm là "Lâm Gia Ăn Bám". Nể tình đối phương chưa từng nói xấu mình lại còn khen mình, nên cũng không gọi tên mạng của anh ta ra.

Cậu khách sáo gọi một tiếng: “Cậu Lâm.”

Lâm thiếu khẽ thở phào, cảm kích cười với Trì Tinh một cái. Anh ta tuyên bố từ nay về sau mình chính là fan của Trì Tinh!

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam cậu Lục không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Trì Nguyệt. Khi Trì Nguyệt nhìn qua, anh ta còn có chút đỏ mặt.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố cũng đỏ mặt, nhưng là đỏ mặt vì xấu hổ. Anh ta cố nén sự nhục nhã, còn định tiếp tục đấu võ mồm với Trì Tinh: “Não yêu thì sao? Tôi đây gọi là chung tình, hiểu chưa?”

Trì Tinh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, rồi nhìn về phía cậu Vương, trong mắt mỉm cười: “Cậu Vương, cậu Cố trùng ID với cậu, vậy giữa hai người rốt cuộc ai mới là Đế Đô Duy Nhất Chung Tình? Hai người không định battle một chút à?”

Mắt cậu Vương vừa mới mở ra, lại rất ngượng ngùng nhắm lại lần nữa. Anh ta có chút đứng không vững, giọng nói yếu ớt: “Danh hiệu chung tình này tôi xin nhường cho cậu Cố.”

Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố lùi lại một bước, yếu ớt nói: “Không, tôi cũng không cần…”

Trì Hải khinh bỉ nhìn mấy người này. Với cái trình độ đấu võ mồm này mà còn dám chạy đến trào phúng Trì Tinh à? Gan chó ở đâu ra thế?

Anh ta tức giận nói với mấy người: “Các người vừa nói cái gì? Nói Trì Tinh là cậu chủ nhỏ bị nhà họ Trì ôm nhầm à?”

Cậu Cố và mấy người nhìn về phía Trì Hải. Họ đã sớm nghe nói Trì Hải và Trì Tinh quan hệ không tốt. Bây giờ Trì Tinh bị lộ ra tin tức này, Trì Hải chắc chắn nằm mơ cũng cười tỉnh!

Mấy người dỏng tai lên, chuẩn bị nghe Trì Hải tung thêm nhiều "dưa" nữa, nhưng chờ mãi lại là——

“Chuyện của Trì Tinh thì liên quan quái gì đến các người! Nếu để tôi nghe được mấy thằng ngu các người còn lải nhải sau lưng chuyện nhà họ Trì chúng tôi nữa, tôi gặp các người một lần tẩn các người một lần!”

Cậu Cố và mấy người: ……

Không đúng, sao lại không giống tin tức họ nghe được? Không phải nói Trì Tinh và Trì Hải luôn không hợp nhau sao?

Thấy bóng dáng Trì Tinh và mấy người biến mất, Cố thiếu và vài người vẫn chưa hoàn hồn.

Khi Trì Tinh đến bãi đỗ xe, cậu xoay người nhìn về phía Trì Hải, đột nhiên hỏi: “Không phải anh vẫn luôn ngứa mắt tôi sao?”

Vừa rồi cậu thật không ngờ Trì Hải còn bênh vực mình.

Trì Hải nhìn vào mắt Trì Tinh chưa đầy một giây đã dời đi, anh ta có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đúng là ngứa mắt cậu, nhưng tôi có thể nói cậu, còn đám ngu ngốc kia dựa vào cái gì mà nói cậu? Bọn họ cũng xứng để khoa tay múa chân với người nhà họ Trì chúng ta à?”

Trì Tinh im lặng vài giây, rồi cười: “Cảm ơn nhé, anh.”

Trì Hải ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Trì Tinh gọi mình như vậy. Không nói được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lồng ngực có chút trướng.

Trì Nguyệt đã chui vào xe, cô bé cười hì hì nhìn Trì Hải: “Anh họ, mau lên xe đi.”

Trì Hải hoàn hồn, bước đến cửa xe xoa nhẹ tóc Trì Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Trì Tinh đều gọi anh là anh rồi, em còn gọi anh là anh họ à?”

Trì Nguyệt vẫn giữ vẻ tươi cười hì hì: “Anh, sau này cũng gọi anh là anh, được rồi chứ!”

Trì Hải "ừm" một tiếng, rồi nhếch môi cười.

Trì Tinh đầu tiên là lái xe đưa Trì Nguyệt về trường, tiếp theo lại đưa Trì Hải về nhà rồi mới tự mình về nhà.

Khi bước vào phòng khách, cậu cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trên cổ mình, khẽ cười nói: “Người nhà họ Trì đều rất tốt, đúng không?”

【 Người nhà họ Trì rất tốt, cho nên cậu lớn lên ở nhà họ Trì cũng rất tốt. 】

Bùi Khâm khen chính cậu, cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng khen người nhà cậu, Trì Tinh cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Cậu cười rộ lên, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Anh cũng rất tốt, Bùi Khâm, anh thật sự rất tốt.”

Trì Tinh dường như lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng đó, đồng thời cảm thấy tóc hơi lạnh, như thể có người nhẹ nhàng xoa tóc cậu, dịu dàng đến mức khiến người ta khó có thể từ chối.

Trì Tinh có chút hoảng hốt, cảm giác nội tâm mình cũng trở nên bình thản hơn. Trên người Bùi Khâm như có một sức mạnh thần kỳ, có thể lan tỏa khí chất bao dung, ôn hòa của mình đến những người xung quanh.

“Tôi rất thích anh, Bùi Khâm.”

Trì Tinh nheo mắt, lười biếng cười: “Sau này tôi sẽ coi anh như anh trai.”

Nói đến anh trai, Trì Tinh lại nhớ đến Trì Hải, rồi nhớ lại lúc Trì Hải bênh vực mình, sắc mặt khó coi của cậu Cố và mấy người kia, cùng với vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng muốn rỉ máu khi nghe thấy biệt danh WeChat của mình.

Trì Tinh đột nhiên mở miệng hỏi: “Bùi Khâm, biệt danh WeChat của anh là gì thế?”

【 …… 】

Bùi Khâm giả chết.

Cũng không cần giả vờ, anh ta vốn dĩ đã chết rồi.

“Nói đi mà.”

【 …… 】

“Không lẽ còn trẻ trâu hơn mấy đứa kia nữa à?”

【 …… 】

Trì Tinh thật sự quá tò mò, cậu kéo dài giọng, dùng đến chiêu cuối: “Anh trai~ nói đi mà~”

Bùi Khâm chịu thua, khó khăn nói ra biệt danh WeChat của mình.

【 Bổn thiếu gia là thiên tài số một giới huyền học 】

Trì Tinh cười phun.

Quả nhiên không có trẻ trâu nhất, chỉ có trẻ trâu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play