Trong nhóm chat WeChat, tin nhắn nhảy lên liên tục. Trì Tinh không bật chế độ im lặng nên nhíu mày khó chịu, tiện tay bấm vào xem, rồi tức đến bật cười.

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: Hôm qua tôi đi đua xe, các cậu biết tôi gặp ai không? Trì Tinh!

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam: Trì Tinh cái đồ ngu ngốc! Từ hồi cấp hai, con gái tôi thích đứa nào là đứa đó lại thích cậu ta! Tôi với cậu ta không đội trời chung!

Đế Đô Duy Nhất Chung Tình: Tôi cũng không đội trời chung với Trì Tinh! Mấy em gái tôi tỏ tình cũng bảo thích Trì Tinh! Ủa, tôi thắc mắc nè, Trì Tinh ngoài cái mặt đẹp ra thì tính cách tệ muốn chết, sao con gái đứa nào cũng mê cậu ta vậy?

Trì Tinh đổi tay cầm điện thoại, hừ lạnh một tiếng, ghi nhớ tên mấy kẻ này.

Lâm Gia Ăn Bám: Tại cậu ta đẹp trai đó, lại còn giàu, nhà cậu ta càng giàu hơn. Không như nhà tôi, trên tôi có ba ông anh, ông nào cũng vô dụng, tôi chỉ biết ăn bám thôi, mà ăn bám cũng vui lắm…

Trì Tinh XX Cái XX: À, Trì Tinh tốt nghiệp lâu rồi mà vẫn ăn bám ở nhà. Nghe nói nhà họ Trì muốn cho cậu ta vào công ty làm, mà cậu ta có vẻ không thích! Nhà tụi tôi ai mà chẳng từ cấp ba, đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, còn cậu ta thì suốt ngày lông bông tán gái… Tôi nói thật, dựa vào gia đình thì dựa được cả đời chắc? Tôi nói trước luôn, Trì Tinh sớm muộn gì cũng ngã sấp mặt!

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam: Nếu thật sự có ngày đó, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh, lúc đó tôi sẽ là người đầu tiên đến hóng chuyện.

…………

…………

Chẳng mấy chốc, trong nhóm đã có hơn 99 tin nhắn, toàn là chửi cậu.

Trì Tinh cười lạnh, tiện tay gửi một tin nhắn vào nhóm.

Trì Tinh: Các người không đợi được đến ngày đó đâu.

Nhóm chat im bặt, rồi như ong vỡ tổ.

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: Hình như tôi gửi nhầm nhóm rồi??

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam: Quá hai phút rồi, không thu hồi được!

Lâm Gia Ăn Bám: Trì Tinh, lúc nãy tôi đâu có nói xấu cậu đâu!

Trì Tinh nhếch mép cười khẩy, quẳng điện thoại vào túi. Chẳng cần nghĩ cũng biết đám này chắc chắn còn có một nhóm chat riêng chuyên để nói xấu cậu, chỉ là hôm nay vô tình gửi nhầm vào nhóm có cậu nên bị phát hiện thôi.

Nhưng mà Trì Tinh cũng chẳng thèm để tâm đám người này nói xấu sau lưng mình. Từ nhỏ đến lớn, người nói xấu cậu nhiều không kể xiết, nếu cứ chấp nhặt từng người thì phí thời gian, cùng lắm lần sau gặp mặt tẩn cho một trận là xong.

Vẻ mặt Trì Tinh vẫn khá bình tĩnh, ai đi ngang qua cũng không thể ngờ trong đầu cậu lại toàn những ý nghĩ bạo lực như vậy.

Tạm gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, Trì Tinh liếc nhìn đồn công an cách đó không xa rồi bước vào.

Tính cách cậu tuy tệ, nhưng làm việc lại rất dứt khoát. Cậu không nhiều lời với cảnh sát, chào hỏi ngắn gọn rồi móc từ trong túi ra một chiếc ví đặt lên bàn.

“Tôi nhặt được một cái ví trên đường, bên trong chắc có mấy ngàn tiền mặt, mà cụ thể bao nhiêu thì tôi không biết, lười đếm.”

Viên cảnh sát tiếp cậu tuổi còn trẻ, nghe vậy liền tò mò nhìn cậu một cái. Thời buổi này, người thấy việc nghĩa hăng hái làm không ít, nhưng nhặt được ví mà chuyên tâm mang nộp thì không nhiều, nhất là khi số tiền không nhỏ, người nhặt được lại còn lười đếm.

Chuyện cũng thật trùng hợp, viên cảnh sát trẻ cười toe toét với Trì Tinh: “Nửa tiếng trước có người báo mất ví, cậu nhặt được ở đâu vậy?”

Trì Tinh cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc ví vài giây, nhớ lại: “Đầu đường Vũ Xương.”

Lúc cậu cụp mắt, hàng mi rậm rạp đổ bóng hình quạt xuống gò má, nếp mí ẩn hiện, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ nhàn nhạt, chỉ nhìn gần mới thấy. Thêm vào đó, làn da cậu trắng lạnh, nhưng môi lại có sắc đỏ đầy sức sống. Cái cúi đầu này khiến viên cảnh sát trẻ ngẩn người một chút, trong lòng thầm nghĩ: Không chỉ không tham của rơi, mà còn đẹp trai thế này… người này chắc chắn rất được con gái yêu thích.

Trì Tinh ngước mắt nhìn viên cảnh sát, thấy anh ta đang ngẩn người không biết nghĩ gì, bất giác thấy hơi buồn cười.

Cậu vừa cười, viên cảnh sát lập tức hoàn hồn, tai bất giác hơi nóng lên, vội nói: “Người mất ví cũng nói là làm rơi ở đường Vũ Xương.”

Trì Tinh thờ ơ nghĩ, thật đúng là trùng hợp.

Viên cảnh sát vào trong gọi điện thoại cho người mất của, Trì Tinh thì lười biếng ngồi trên ghế chờ. Trên người cậu toát ra vẻ uể oải, chỉ mới nói vài câu với viên cảnh sát mà đã khiến những cảnh sát khác hay những người đến làm việc trong đồn không ngừng liếc nhìn.

Trì Tinh lại quen với việc trở thành tâm điểm chú ý từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, còn thoải mái mỉm cười với những người nhìn mình. Ngược lại, những người đó khi chạm phải ánh mắt cậu lại có chút ngượng ngùng dời đi.

Chỉ vài phút sau, viên cảnh sát trẻ bước ra, nói người mất của tình cờ đang ở gần đây, sẽ đến ngay.

Trì Tinh không có ý định chờ người mất của, nghe nói người đó sắp đến liền đứng dậy định đi.

Viên cảnh sát trẻ: “Không đợi một lát sao? Biết đâu người mất của sẽ cảm ơn cậu.”

Trì Tinh cười thờ ơ. Cậu cũng chỉ là tiện tay làm việc tốt lúc tâm trạng vui vẻ, hoàn toàn không mong báo đáp, nên người mất của có gặp hay không cũng chẳng sao.

Nhưng không đợi Trì Tinh nói gì, người mất của đã từ bên ngoài bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên trông có vẻ trọc phú, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng rất to.

Lúc Trì Tinh xoay người thì vừa lúc đối mặt với ông ta, ánh mắt lướt qua sợi dây chuyền vàng trên cổ người này, ngay sau đó liền nhận ra đó là một sợi dây chuyền giả.

Khi Trì Tinh nhìn sợi dây chuyền của người mất của, ông ta cũng đang đánh giá Trì Tinh. Áo thun trắng cùng áo khoác đen, tuy là cách phối đồ đơn giản, nhưng logo trên quần áo khiến mí mắt người mất của khẽ giật. Thêm vào đó, Trì Tinh toát ra vẻ thong dong, thoải mái đặc trưng của con nhà giàu, ông ta cũng đoán được Trì Tinh chắc chắn là một cậu ấm không thiếu tiền.

Nhưng trông còn trẻ, chắc chắn mặt mũi non nớt, dễ bắt nạt.

Người mất của vẻ ngoài nhiệt tình, lập tức chìa tay ra với Trì Tinh: “Cậu trai, là cậu nhặt được ví tiền phải không? Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Trì Tinh tuy tính cách kiêu ngạo, nhưng vẫn có chút lễ phép. Cậu chìa tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay người mất của, giọng có chút khách sáo lại lười biếng: “Khách sáo rồi, không có việc gì thì tôi đi trước.”

Người mất của lại cản cậu lại, cười ha hả nói: “Đừng vội, để tôi xem tiền trong ví đã.”

Trì Tinh khẽ nhướng mày, nhận ra người này có chút ý đồ khác. Nhưng cậu là ai chứ? Có thể nói là người thừa kế nhà họ Trì, kẻ có thể đi ngang ở Đế Đô này. Cậu không chủ động gây sự đã là may lắm rồi, thật sự rất ít khi thấy có người dám đến gây sự với cậu.

Trì Tinh có chút hứng thú, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm người mất của gan to này.

Người mất của cầm lấy chiếc ví trên bàn, lôi hết tiền bên trong ra đếm, rồi có chút nghi hoặc nhìn Trì Tinh: “Trong ví này chỉ có 5000, nhưng tôi nhớ lúc đánh rơi có 8000 mà.”

Lời nói của ông ta đầy ẩn ý, nhìn Trì Tinh với vẻ sâu xa.

Viên cảnh sát trẻ sửng sốt, theo bản năng bênh vực Trì Tinh: "Có phải ông nhớ nhầm không? Lúc cậu ấy mang đến còn nói lười đếm mà…" Câu tiếp theo anh ta không nói nữa, một người ngay cả một xấp tiền cũng lười đếm, sao lại "tham" 3000 kia chứ? Nếu thật sự có lòng tham thì cũng chẳng mang ví đến đồn công an làm gì, rõ ràng là vô lý.

Trì Tinh bị người đàn ông trung niên muốn ăn vạ này chọc cười. Cậu phát hiện hôm nay chuyện vui cũng nhiều thật, đầu tiên là cái nhóm chat nói xấu cậu, sau đó lại là người đàn ông trung niên muốn chiếm hời này, hôm nay thật đúng là thú vị.

Trì Tinh nhìn người đàn ông trung niên cất tiền vào ví, thong thả hỏi: “Ông chắc chắn mình đánh rơi 8000?”

Người đàn ông trung niên khẳng định gật đầu: “Chắc chắn là 8000.”

Trì Tinh "ồ" một tiếng, giật lại chiếc ví từ tay người đàn ông trung niên một cách mạnh mẽ, rồi cười kiêu ngạo với ông ta: “Vậy thì thật xin lỗi, chiếc ví tôi nhặt được này có 5000, ông đánh rơi 8000, vậy chắc đây không phải ví của ông rồi.”

Nói xong, cậu xoay người bỏ đi, trước khi đi còn vẫy tay với viên cảnh sát trẻ: “Đồng chí cảnh sát, mấy hôm nữa tôi lại đến, anh giúp tôi để ý người nào mất 5000 nhé.”

Thái độ của Trì Tinh kiêu ngạo mà tùy ý, sau lưng cậu là người mất của và viên cảnh sát trẻ đã sớm ngây người.

Một lúc lâu sau, viên cảnh sát trẻ bật cười thành tiếng, còn người mất của thì mặt mày xanh mét đuổi theo Trì Tinh: “Cậu trả tiền lại cho tôi! Tôi nhớ nhầm! Rơi không phải 8000! Là 5000!”

Nhưng đợi ông ta đuổi ra khỏi đồn công an, thì phát hiện Trì Tinh đã sớm biến mất. Ông ta tức tối dậm chân, rồi lại hỏi viên cảnh sát trẻ: “Cậu ta ăn vạ tiền! Còn có vương pháp không?”

Viên cảnh sát trẻ nghiêm mặt trả lời: “Không phải ông nói mất 8000 sao? Sao giờ lại nói là 5000? Rốt cuộc là ai đang ăn vạ tiền?”

Người đàn ông trung niên lắp bắp không nói nên lời, rồi lại nói hết lời ngon ngọt với viên cảnh sát trẻ. Viên cảnh sát trẻ xua tay với ông ta: “Đợi lần sau người tốt bụng này mang đến tôi sẽ liên lạc với ông.”

Chủ yếu là thao tác này của Trì Tinh khiến anh ta cũng ngớ người, hoàn toàn quên mất việc ngăn Trì Tinh rời đi…

Cầm chiếc ví, Trì Tinh thong thả rời đi, rẽ qua hai con hẻm nhỏ. Còn chưa đi tiếp được bao xa, cậu đột nhiên nhìn thấy một bao lì xì đỏ chói trên mặt đất.

Bao lì xì trông khá cũ kỹ, có vẻ bên trong không ít tiền.

Bước chân Trì Tinh khựng lại, tiến về phía bao lì xì. Ngay khi cậu chuẩn bị cúi xuống nhặt, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ở góc hẻm. Người này hiện ra nửa trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải người sống. Hắn có chút lo lắng hét về phía Trì Tinh: “Cậu trai, bao lì xì trên đất đó không nhặt được đâu! Đó là đồ bẩn dùng để nối mệnh cho người khác đấy!”

…Đồ bẩn nói trên đất chính là đồ bẩn, Trì Tinh thầm cười đầy ẩn ý. Cậu giả vờ không nhìn thấy bóng người nửa trong suốt kia. Thực ra từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn giả vờ không nhìn thấy, bây giờ tự nhiên cũng sẽ không để lộ.

Nhưng nếu bao lì xì này thật sự dùng để nối mệnh như "con ma" kia nói, vậy thì cậu càng phải nhặt lên. Ít ra cậu còn có thể nghe thấy ma nói chuyện, chứ nếu là người qua đường khác không biết gì về chuyện này thì sao?

Trì Tinh như không có chuyện gì xảy ra, nhặt bao lì xì lên, rồi nhìn thẳng đi lướt qua con ma. Lúc ra khỏi con hẻm, cậu còn nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của con ma đó.

Ra khỏi con hẻm này, đi thêm vài bước nữa là đến bệnh viện lớn nhất trung tâm thành phố. Ánh mắt Trì Tinh lướt qua cổng bệnh viện, tay cầm bao lì xì khẽ cười thích thú.

Chẳng trách lại nhặt được thứ này ở cái hẻm đó, xem ra là người nào đó đang nằm viện muốn dùng phương pháp huyền học này để nối mệnh.

Chỉ cần có người nhặt được số tiền này rồi tiêu đi, vậy coi như nối mệnh thành công.

Trì Tinh không dừng lại lâu ở cổng bệnh viện, đi thêm một đoạn nữa mới mở bao lì xì ra. Tổng cộng có 44 tờ tiền, xem ra người muốn nối mệnh là một kẻ không thiếu tiền, lại còn ra tay khá hào phóng, chỉ là con số 44 này thật sự xui xẻo.

Ngoài tiền mặt ra, bao lì xì trống không, nhưng Trì Tinh từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma, biết thứ này không đơn giản như vậy. Cậu lật mặt sau của bao lì xì, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ viết bằng bút lông đỏ ghi ngày tháng năm sinh của ai đó cùng với phù văn nối mệnh.

Mấy dòng chữ này màu đỏ, bao lì xì cũng màu đỏ, nếu không phải Trì Tinh cẩn thận thì thật sự không phát hiện ra.

Nói là nối mệnh, thực chất là đổi mệnh một cách ác độc.

Ai dùng tiền trong bao lì xì này, không lâu sau sẽ gặp tai nạn tử vong, còn người nào đó đang nằm viện thì sẽ dần hồi phục.

Trì Tinh ghi nhớ ngày tháng năm sinh của người này. Trên đó không chỉ có ngày tháng năm sinh mà còn có cả tên. Trì Tinh nhếch mép, vừa hay lại tính kế trúng đầu cậu, coi như người này xui xẻo.

Hôm nay cậu không lái xe ra ngoài, tiện tay vẫy một chiếc taxi ven đường, rồi đi đến ngôi chùa gần nhất.

Trì Tinh xuống xe đi thẳng đến hòm công đức, thu lại hết vẻ nghiền ngẫm trên mặt, ánh mắt mang theo chút hiền lành và từ bi, còn niệm một tiếng A Di Đà Phật. Tiếp theo, trong ánh mắt mong đợi của tiểu hòa thượng, cậu lấy ra 43 tờ tiền từ bao lì xì 44 tờ. Ánh mắt tiểu hòa thượng càng thêm mong đợi.

Nhưng Trì Tinh lại mỉm cười với tiểu hòa thượng, thong thả cất 43 tờ tiền vào túi, nhét tờ tiền duy nhất còn lại vào bao lì xì, rồi ném cả bao lì xì lẫn tờ tiền vào hòm công đức.

Tiểu hòa thượng: ……

Làm xong tất cả, cậu còn tiếp tục hiền lành hỏi tiểu hòa thượng: “Sư phụ, tuy ngày thường con không bao giờ thắp hương, nhưng Phật Tổ lòng dạ từ bi, chắc chắn sẽ giúp con giải quyết yêu ma quỷ quái chứ?”

Tiểu hòa thượng: ……

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thí chủ, hay là ngài bỏ luôn số tiền trong tay vào thử xem?”

Trì Tinh hiên ngang lẫm liệt phất tay: “Người xuất gia không nói chuyện tiền bạc!”

Rồi cầm 4300 tệ ung dung rời đi.

Tiểu hòa thượng kính nể nhìn bóng lưng Trì Tinh, thầm nghĩ cái tên này mặt dày đúng là nhất hạng.

Trì Tinh lại chuẩn bị bắt xe về nhà ở cổng chùa. Chuyến đi này không chỉ nhặt được một chiếc ví 5000 tệ, mà còn nhặt được một bao lì xì 4000 tệ, lần này lời to.

Nhưng tâm trạng tốt của Trì Tinh chỉ duy trì được đến khi bước vào cửa nhà. Vừa vào nhà đã thấy ba mẹ vẻ mặt nặng nề ngồi trên sofa, nét mặt nghiêm nghị không biết đang suy nghĩ gì.

Trì Tinh thay dép lê vào nhà, vui vẻ hỏi bâng quơ: “Sao vậy?”

Mãi đến khi cậu lên tiếng, Trì Tùng và Trang Mẫn đang ngồi trên sofa mới hoàn hồn. Hai người ăn ý mà cứng đờ quay đầu nhìn Trì Tinh, rất lâu không nói gì.

Trì Tinh càng thêm nghi hoặc. Cậu đi đến chiếc sofa đối diện hai người ngồi xuống. Đối với người nhà, cậu không có vẻ bực bội như với người ngoài, trước nay vẫn rất kiên nhẫn. Cậu lặp lại câu hỏi một lần nữa, thậm chí còn sợ nhà phá sản, nên cố ý hạ giọng: “Ba mẹ, sao thế ạ?”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười khiến mắt Trang Mẫn đột nhiên đỏ hoe. Sắc mặt bà vô cùng phức tạp, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Trì Tinh, còn mang theo một tia bi thương rõ rệt, hồi lâu không biết nên mở lời thế nào.

Trì Tùng day day trán, cả người ngả ra sofa. Tuy đã gần đến tuổi trung niên, nhưng ông rất chú trọng vẻ ngoài, con người cũng luôn trầm ổn, dù ở nhà cũng rất ít khi có hành động "thả lỏng" như vậy. Nhưng hiện tại, ông như bị thứ gì đó đánh gục, cả người trông mệt mỏi rã rời.

Trì Tinh vốn chỉ đùa trong lòng là nhà phá sản, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của ba mẹ, vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc, do dự hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nhà mình phá sản thật ạ?”

Giọng Trang Mẫn khàn khàn: “Không phá sản, nhưng đối với ba con và mẹ, đó là chuyện còn khó chấp nhận hơn cả phá sản.”

Trì Tinh ngồi thẳng người trên sofa, cậu không nói gì, chờ câu nói tiếp theo của Trang Mẫn.

Nhưng Trang Mẫn nói xong câu đó lại im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nói tiếp.

Ánh mắt Trì Tùng nặng nề nhìn Trì Tinh, giọng trầm thấp: “Tinh Tinh, con có bao giờ cảm thấy, mình trông không giống ba mẹ lắm không.”

Trì Tinh thoáng sững sờ, ánh mắt lướt qua mặt Trì Tùng và Trang Mẫn. Cả hai đều mắt một mí, còn nếp mí của cậu thì rất rõ ràng, dáng mắt cũng hoàn toàn khác hai người, ngay cả mũi và dáng môi cũng…

Cậu cũng im lặng theo, nhớ lại hồi nhỏ người anh họ trong nhà còn đầy ác ý trêu chọc, nói cậu trông chẳng giống người nhà họ Trì chút nào, không phải người nhà họ Trì.

Lúc đó Trì Tinh mắng anh ta ngu ngốc, ngay cả di truyền trội và di truyền lặn cũng không hiểu, đúng là một tên ngốc!

Bị giọng điệu khinh thường của cậu kích động, người anh họ thẹn quá hóa giận, cuối cùng còn đánh nhau một trận với cậu.

Đoạn quá khứ này đột nhiên hiện lên trong đầu Trì Tinh. Tính cách Trì Tinh vốn kiêu căng, lại được người nhà họ Trì cưng chiều bao năm nên lời nói cũng luôn thẳng thắn. Cậu nhìn thẳng vào ba mẹ, bình tĩnh mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ trên người con đã xảy ra chuyện cẩu huyết cậu chủ thật giả gì đó?”

Đồng tử Trang Mẫn co lại: “Sao con biết?”

Trì Tùng đang dựa vào sofa cũng thẳng người dậy, ánh mắt đăm đăm: “Ai nói với con?”

Nhận được câu trả lời cẩu huyết mà hoang đường này, Trì Tinh ngược lại thả lỏng hơn. Cậu khẽ hít một hơi, từ từ dựa vào sofa, vẻ mặt thâm trầm mà nghiêm túc hỏi: “Thật hả?”

Trì Tùng: ……

Trang Mẫn: ……

Không khí nặng nề giữa Trì Tùng và Trang Mẫn lại bị hai chữ này của Trì Tinh phá tan.

“Ba mẹ, trước khi con rời khỏi nhà họ Trì, con có thể đi tẩn một trận mấy thằng nhị thế tổ ngu ngốc nhà họ Cố, họ Lục, họ Vương không?”

Nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Lúc nói chuyện cậu còn cười, nhưng chỉ có mình cậu biết, lồng ngực cậu nghẹn lại khó chịu, muốn làm gì đó ngay lập tức để giải tỏa cảm xúc này.

Cậu đã làm cậu chủ nhỏ nhà họ Trì 22 năm, cũng sớm chiều ở bên ba mẹ 22 năm, sao đột nhiên lại nói với cậu, thực ra cậu không phải người nhà họ Trì, không phải con của ba mẹ?

Khi tâm trạng Trì Tinh có chút chùng xuống, Trì Tùng không nhịn được nói một câu: “Ở Đế Đô này còn có ai nhị thế tổ hơn con nữa sao?”

Trì Tinh không còn gì để nói.

Mắt Trang Mẫn càng đỏ hơn, giọng bà cũng khàn đi vài phần: “Tinh Tinh, con không cần rời khỏi nhà họ Trì, chuyện ôm nhầm con không phải lỗi của con, là do chúng ta sơ suất, hơn nữa…”

Bà nghẹn ngào: “Đứa bé kia, tháng trước nó gặp tai nạn rồi.”

Trang Mẫn nói đến đây, lại không thể nói tiếp được nữa, bà rút khăn giấy trên bàn lau khóe mắt: “Tinh Tinh, con mãi mãi là con của ba và mẹ.”

Trì Tùng im lặng không nói, chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho Trang Mẫn.

Trì Tinh bỗng nhiên hiểu tại sao trong mắt mẹ lại lộ ra một tia bi thương khó tả, cũng hiểu tại sao người cha luôn đĩnh đạc lại ngồi dựa vào sofa với tư thế suy sụp như vậy.

Bởi vì đứa bé bị ôm nhầm kia của nhà họ Trì… đã gặp tai nạn, không còn trên cõi đời này nữa.

Đầu ngón tay Trì Tinh khẽ run, cậu không nói gì cả, chỉ đứng dậy từ sofa đi đến trước mặt ba mẹ, rồi ôm chặt lấy hai người.

Phòng khách bao trùm một nỗi bi thương, cậu nghe thấy tiếng mẹ khóc nấc trên vai mình, cũng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, kìm nén của cha.

Trong khoảnh khắc này, cậu bỗng muốn thú nhận, rằng thực ra từ nhỏ đến lớn cậu có thể nhìn thấy ma, chỉ là sợ họ lo lắng nên vẫn luôn không nói. Nếu linh hồn của đối phương vẫn còn, cậu muốn truyền đạt tình cảm này của ba mẹ đến cho người đó.

Trang Mẫn vốn là người sống nội tâm, bà nhanh chóng thu dọn lại cảm xúc, dịu dàng vuốt tóc Trì Tinh, dùng đầu ngón tay gạt đi lọn tóc mái rũ xuống đuôi mắt cậu, nhẹ giọng nói: “Tóc lại dài rồi, tranh thủ đi cắt đi. Người nhà họ Bùi xử lý xong chuyện bên đó, tuần sau sẽ qua gặp con.”

Nhà họ Bùi? Trì Tinh thầm nhẩm lại cái họ này, đây là họ của ba mẹ ruột cậu sao?

Vẻ mặt Trang Mẫn dịu dàng, từng câu từng chữ dặn dò: “Con cũng phải tiết chế lại tính tình của mình một chút, đối xử thân thiện với họ hơn, dù sao đó cũng là ba mẹ ruột của con.”

Trì Tinh không nói gì, chỉ vùi đầu vào vai mẹ. Hiện thực đầy kịch tính này khiến cậu có cảm giác như đang đi trên mây, như đang mơ vậy. Giọng cậu cũng rất nhẹ: “Vậy cũng không bằng ba và mẹ đâu.”

Dù xảy ra chuyện lớn như vậy, buổi chiều Trang Mẫn và Trì Tùng vẫn đi làm. Nhưng Trì Tinh nghe nói trên đường đến công ty, hai người còn đặc biệt đến chùa lập một bài vị trường sinh, chịu hương khói Phật giáo, cầu phúc cho đứa bé kia kiếp sau được bình an, thuận lợi.

Từ lúc ba mẹ rời đi, Trì Tinh vẫn luôn ngồi ở phòng khách. Dì giúp việc trong nhà lúc mấy người nói chuyện đã cố tình tránh đi, cũng không nghe được cuộc đối thoại của họ.

Nhưng dì là người nhìn Trì Tinh lớn lên, rõ ràng nhận ra tâm trạng của Trì Tinh hiện tại không tốt. Dì rón rén vào bếp hầm cho Trì Tinh một chén chè, bởi vì Trì Tinh thích đồ ngọt, luôn cười tủm tỉm nói ăn đồ ngọt sẽ vui vẻ hơn, mỗi lần uống chè dì hầm đều khen ngọt ngào.

Dì thầm thở dài: Trời ơi, cậu chủ nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc bên ngoài là ai đồn cậu ấy tính tình thất thường vậy chứ!

Ngồi trên sofa, Trì Tinh nghịch điện thoại, không cẩn thận lại bấm vào nhóm chat đã quên chặn kia, phát hiện nhóm chat vốn im như gà giờ lại rất náo nhiệt. Cậu nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm, mày khẽ nhíu lại.

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: @Trì Tinh Cười chết, hai tiếng trước cậu không phải còn rất kiêu ngạo nói bọn tôi không đợi được ngày đó sao? Đã sớm nói cậu sớm muộn gì cũng ngã sấp mặt! Báo ứng này đến nhanh thật đấy, tin cậu không phải người nhà họ Trì giờ đã lan khắp Đế Đô rồi!

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam: Đệt, nhà họ Cố cậu tin tức nhanh thế? Sao tôi không nhận được tin gì?

Đế Đô Duy Nhất Chung Tình: Không phải người nhà họ Trì là có ý gì?

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: Cậu ta là cậu chủ giả bị nhà họ Trì ôm nhầm!

Lâm Gia Ăn Bám: Vãi, thật hay giả! Cẩu huyết giật gân vậy sao?

Trì Tinh XX Cái XX: He he, @Trì Tinh Trì Tinh cậu đợi đấy cho tôi, ông đây lần sau gặp cậu nhất định phải tẩn cậu một trận.

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: @Trì Tinh XX Cái XX Cút mẹ cậu đi, đến lượt cậu ra đây khoa tay múa chân từ bao giờ?

Đế Đô Đệ Nhất Tra Nam: @Trì Tinh XX Cái XX Cút, nếu để tôi thấy cậu dám tìm Trì Tinh gây sự, tôi xử chết cậu.

Đế Đô Đệ Nhất Chung Tình: @Trì Tinh XX Cái XX Cậu đừng có ra đây kiếm chuyện nhé.

Trì Tinh XX Cái XX: ?

Trì Tinh XX Cái XX: Không phải đã nói là mọi người đều ngứa mắt Trì Tinh sao? Các cậu bênh cậu ta làm gì?

Đế Đô Đệ Nhất Não Yêu: Không phải bênh, là trận đòn đầu tiên này, phải do tôi tự ra tay.

Trì Tinh nhìn những lời lẽ của đám người này, chỉ đáp lại hai chữ: Ngu ngốc.

Câu trả lời vẫn giữ nguyên phong cách kiêu ngạo thường thấy của Trì Tinh khiến nhóm chat càng thêm sôi sục, nhưng Trì Tinh cũng không rảnh để xem, bởi vì lúc này chuông cửa vang lên.

Trì Tinh ra mở cửa, phát hiện là một người giao hàng, trên kiện hàng người gửi chỉ ghi một chữ Bùi, ngoài ra không có gì khác.

Bùi?

Trì Tinh mở gói hàng ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ đàn hương được đóng gói rất kỹ lưỡng. Trên hộp khắc hình những con thú lành có tạo hình kỳ lạ, còn tỏa ra mùi trầm hương độc đáo của gỗ đàn.

Nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương một lúc lâu, Trì Tinh mới tìm thấy chốt ngầm mở nắp hộp. Ngay khoảnh khắc hộp được mở ra, một luồng khí lạnh lẽo, âm u lan từ mép hộp đến cổ tay Trì Tinh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trì Tinh cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đã giảm xuống cả chục độ.

Trong hộp là một miếng ngọc bội toàn thân xanh biếc, hoa văn chạm khắc rườm rà mà thần bí. Trì Tinh nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc chạm khắc cái gì, chỉ cảm thấy miếng ngọc bội này dường như có ma lực khiến người ta không thể không dán mắt vào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trì Tinh nhạy bén nhận ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Cách đó hơn hai mét, một thanh niên với thân hình nửa trong suốt đang đứng lặng lẽ nhìn cậu. Khác với vẻ ngoài và tính cách đầy tính công kích của Trì Tinh, ngũ quan của thanh niên này thanh lãnh, khí chất trên người phảng phất như không nhiễm khói lửa trần tục, lạnh lùng mà lãnh đạm. Dù khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm cũng không hề che giấu được ngũ quan quá đỗi tinh xảo kia.

Ngay khoảnh khắc Trì Tinh nhìn qua, thanh niên này cong mắt cười với cậu, khí chất thanh lãnh trên người bỗng chốc tan biến, nụ cười này mang theo vài phần dịu dàng và dung túng: “Trì Tinh, tôi đến tìm cậu.”

Giọng điệu của anh ta quá đỗi tự nhiên và thân thuộc, như thể anh ta và Trì Tinh không phải lần đầu gặp mặt, mà là anh em ruột thịt cùng nhau lớn lên.

Ngay sau đó, anh ta nói câu thứ hai: “Tôi tên Bùi Khâm, cậu có thể gọi tôi là anh trai.”

Câu này vừa dứt, thân hình nửa trong suốt của anh ta dần tan biến, chỉ còn lại miếng ngọc bội xanh biếc kia lặng lẽ nằm trong hộp gỗ đàn hương.

Trì Tinh ngơ ngác hồi phục tinh thần, nhưng ngay sau đó, cậu giơ ngón giữa về phía không khí, vẻ mặt cười như không cười nhìn miếng ngọc bội trong hộp gỗ đàn hương: “Anh trai? Anh cũng thật biết chiếm hời nhỉ, tin bây giờ tôi ném anh không?”

Không biết có phải ảo giác của Trì Tinh không, cậu luôn cảm thấy miếng ngọc bội trong hộp gỗ đàn hương khẽ run lên, sau đó ba chữ lớn bay lơ lửng trong không trung——

【Không~muốn~đâu~】

Trì Tinh: ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play