Nghe nói Nghi phi đã đến thông báo tiếng động, Hi tần mấy người sắc mặt đột biến; đợi Vân Tú ý cười doanh doanh tiếng nói vang lên, các nàng giống như bị bóp nghẹn cổ họng, trên mặt trắng bệch, trong chốc lát không nói nên lời.
“Độc sủng” hai chữ vừa vào tai, Thái Hoàng Thái Hậu liền minh bạch chuyện gì xảy ra. Nàng liếc mắt nhìn bốn tần đang hơi kinh hoảng, trong lòng khẽ lắc đầu, vê chuỗi Phật châu, rồi hòa nhã nói: “Tô Ma, ban ghế cho Nghi phi.”
“Thần thiếp tùy tiện đến đây, thật là lỗ mãng.” Vân Tú cười hành lễ, đoan trang ngồi xuống, “Tạ Lão Tổ Tông ân điển.”
So với Thái Hoàng Thái Hậu bất động thanh sắc, phản ứng của Thái hậu lớn hơn một chút. Nàng nghiêng người về phía trước, ngữ tốc hơi nhanh hỏi: “Hoàng Đế sao lại độc sủng? Ai gia thế mà nửa điểm cũng không hiểu. Còn liên lụy đến cái gì cáo trạng, cái gì nghiêm trị…… Nghi phi, ngươi nói xem.”
Nghe kỹ, lời Thái hậu nói kỳ thực có phần thiên vị.
Đến nỗi thiên vị ai, người sáng suốt đều biết, Ngũ a ca còn đang được Thái hậu nuôi dưỡng dưới gối.
Mặt An tần xanh trắng lại càng khó coi, Hi tần vừa tức vừa gấp, ngực không ngừng phập phồng. Để Nghi phi nói trước, chẳng phải là cho phép nàng giảo biện sao?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT