Câu "Phản rồi" đổ ập xuống khiến Khang Hi ngơ ngác, Thái tử cũng ngơ ngác.
Chẳng phải vừa nói bị đau đầu sao?
Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, dù được Vân Tú đỡ, mắng xong vẫn thở dốc. Ánh mắt lạnh lẽo như băng liếc về phía Hoàng Đế, bà hừ lạnh một tiếng, rồi lại đau lòng nhìn Thái tử, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tinh ý phát hiện vẻ mất tự nhiên trên mặt đứa cháu ngoan.
Hốc mắt và chóp mũi hơi đỏ lên, bên má còn vệt nước mắt chưa khô, ánh mắt dường như đang trốn tránh điều gì.
Ngay sau đó cúi đầu nhìn lại, Thái Hoàng Thái Hậu chú ý đến bàn tay Thái tử buông thõng bên người, lòng bàn tay sưng đỏ, lập tức càng thêm giận dữ: “Hay lắm. Ta còn sống sờ sờ đây mà ngươi đã dám ra tay tàn nhẫn với nó, đợi ta trăm năm sau, Bảo Thành còn đường sống sao! Khổ thân Bảo Thành của ta!”
“…” Lời biện giải của Khang Hi thoáng chốc bị đánh tan sạch sẽ.
Mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, khô khốc thốt ra một câu: “Hoàng tổ mẫu, xin người bớt giận. Tôn nhi đâu dám ra tay tàn nhẫn, hôm nay cũng là sự việc có nguyên nhân…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play