Chương 5
Sáng nay, Nhiễm Khâu học theo phong cách sống tinh tế của giới giải trí. Hắn dành gần một tiếng đồng hồ để làm một bữa sáng đủ màu sắc, phong phú cả về loại món lẫn dinh dưỡng. Nhưng bữa sáng hắn kỳ công chuẩn bị chưa đầy năm phút đã bị ăn sạch. Ăn xong rồi hắn mới nhớ ra mình quên chụp ảnh lại — trên mạng thậm chí còn chưa có tấm hình nào ghi lại tay nghề nấu ăn của hắn.
Thế nhưng, hắn nhanh chóng thấy nấu ăn cũng chẳng phải chuyện gì quá khó. Làm tốt thì cũng chỉ đến thế, chẳng có gì đặc biệt. Cảm thấy hứng thú ban đầu với chuyện nấu nướng nhanh chóng tan biến, Nhiễm Khâu quyết định sau này tìm cơ hội khác để làm phong phú thêm kho ảnh cá nhân.
Mang chút tiếc nuối, hắn lướt điện thoại. Theo thói quen, hắn mở Weibo, định xem Uông Phúc Phúc có đăng gì không. Nhưng còn chưa kịp tìm tên cô thì đã lập tức bị một tiêu đề đập vào mắt.
"Tiêu Dạ hẹn hò với Uông Phúc Phúc" đang đứng đầu bảng tìm kiếm nóng. Không chỉ vậy, phía sau còn kéo theo một loạt chủ đề đang gây sốt, tất cả đều xoay quanh chuyện tình cảm của cặp đôi này.
Tin nóng đi kèm là những bức ảnh cực kỳ khó tin. Không giống đa số ảnh chụp lén, bối cảnh bức ảnh lại là trong một nhà hàng riêng tư. Tiêu Dạ đang cúi đầu nhìn điện thoại, tay ôm eo Uông Phúc Phúc, còn cô thì mỉm cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết người chụp và người được chụp chắc chắn quen biết, hơn nữa còn cực kỳ tin tưởng nhau. Những kiểu ảnh như thế, nếu không phải do chính người trong cuộc công khai, gần như không thể rò rỉ ra ngoài.
Trong nháy mắt, đầu óc Nhiễm Khâu tỉnh táo hẳn. Hắn thậm chí còn chẳng nghĩ được là Ôn Viễn Dục đã biết chuyện này chưa. Vội vàng tìm trong danh bạ rồi gọi ngay cho Uông Phúc Phúc, nhưng lần này điện thoại mới đổ chuông hai tiếng đã có người bắt máy.
Giọng nói Uông Phúc Phúc vang lên, nhanh và đầy kích động như thể đang lên cơn hưng cảm: “Chị biết em định nói gì rồi. Bọn chị là thật. Ảnh cũng là chị tự đưa ra ngoài. Chị không thể giống em được, cam tâm làm người tình trong bóng tối của Ôn Viễn Dục.”
Câu nói móc méo quá rõ ràng, sắc mặt Nhiễm Khâu lập tức lạnh xuống.
Hắn và Ôn Viễn Dục chưa từng công khai. Chuyện của hắn khác hoàn toàn với việc Uông Phúc Phúc đi làm người thứ ba xen vào quan hệ công khai. Hắn không tin cô không hiểu sự khác biệt đó. Giọng hắn trầm xuống, đầy giận dữ: “Đầu óc chị có vấn đề à? Chị có biết việc này sẽ hủy hoại luôn sự nghiệp của chính chị không?”
“Không đâu. Có phải bọn chị là người ra tay trước đâu. Chị đang định nói với em đây — Ôn Viễn Dục cũng không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Bạn trai chị có bằng chứng việc bọn họ từng qua lại sau lưng em.”
Mi mắt Nhiễm Khâu khẽ run lên, đầu ngón tay đang cầm điện thoại cũng bất giác căng thẳng. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh — chuyện này không thể nào. Uông Phúc Phúc rõ ràng bị gã đàn ông cặn bã đó lừa rồi.
Suy cho cùng, hắn không phải vì quá tin tưởng Ôn Viễn Dục mà phản ứng như thế, mà là sau khi bình tâm suy xét, hắn hiểu rất rõ — Ôn Viễn Dục tuyệt đối không phải loại người sẽ vụng trộm yêu đương với một người đàn ông đã kết hôn. Chưa cần bàn đến việc Ôn Viễn Dục có thực sự thích Phương Lam hay không, chỉ riêng việc anh ta là người cực kỳ cẩn trọng, luôn lấy sự nghiệp làm trọng, đã đủ để loại bỏ khả năng đó. Ôn Viễn Dục sẽ không dại dột đến mức chưa đợi Phương Lam ly hôn đã lén lút thiết lập quan hệ mờ ám, lại còn để bị chụp ảnh làm bằng chứng.
“Chị tin em, hay tin một tên đàn ông mới quen được vài ngày? Mấy cái ‘bằng chứng’ đó chẳng qua là Tiêu Dạ dựng chuyện ra chỉ để lên giường với chị thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại rung lên. Uông Phúc Phúc gửi tới một tấm ảnh.
Trong ảnh là Ôn Viễn Dục và Phương Lam, tư thế thân mật giữa hai người khiến đồng tử Nhiễm Khâu co rút, tim như lỡ mất một nhịp.
Khoảnh khắc im lặng ấy không qua được mắt Uông Phúc Phúc, cô nhạy bén bắt lấy phản ứng của hắn: “Giật mình rồi chứ gì?”
Nhiễm Khâu nhanh chóng ổn định lại tinh thần: “Có gì đâu mà giật mình. Ảnh này là từ lâu lắm rồi.”
Sau đó hắn mới nhận ra điểm bất thường — trong ảnh, Ôn Viễn Dục vẫn còn để kiểu tóc từ mấy năm trước. Hắn cố dằn lại cảm giác khó chịu vì thấy hai người đó quá thân thiết, lạnh lùng hỏi ngược: “Đây chính là cái chị gọi là bằng chứng à?”
“Chị nói rồi mà, bằng chứng nằm trong tay bạn trai chị.”
Nhiễm Khâu cười nhạt.
“Tiêu Dạ căn bản không có gì trong tay cả. Nếu hắn thực sự có chứng cứ, sao còn phải nhờ chị tới moi tin từ em? Đàn ông muốn ngủ với ai thì viện cớ gì chẳng được, chị không biết thì thôi, em còn lạ gì?”
“Em không thể đại diện cho toàn bộ đàn ông.” — Uông Phúc Phúc đáp. Không biết là vì cố tình lảng tránh hay đang trong cơn hưng cảm không thể nghe lọt lời, cô không trả lời mà chuyển sang hỏi ngược lại:
“Chắc Ôn Viễn Dục chưa nói với em đâu nhỉ? Trước khi Phương Lam kết hôn, bọn họ đã yêu nhau suốt một năm rồi.”
Khi nhìn thấy tấm ảnh cũ đó, Nhiễm Khâu cũng từng nghĩ đến khả năng này. Hắn cụp mắt xuống, tay siết chặt thành nắm đấm. Nếu có thể chạm tay vào bức ảnh kia qua màn hình, hắn đã xé nát cái hình chụp Ôn Viễn Dục và Phương Lam đang thân mật với nhau từ lâu rồi.
Ôn Viễn Dục từng nói không thích chụp ảnh — hóa ra tất cả đều là nói dối sao?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn không nhẹ cân được như 55 cân, không gầy gò yếu ớt đáng thương như Phương Lam, mà không đủ tư cách cùng Ôn Viễn Dục ôm ấp chụp ảnh thân mật? Hắn chẳng phải cũng biết ăn mặc, biết tạo dáng, chẳng lẽ nhìn không nổi bật hơn Phương Lam?
Tuy chuyện từng yêu đương không đồng nghĩa với quay lại, cũng không có nghĩa Ôn Viễn Dục từng vụng trộm với Phương Lam, nhưng chuyện này ít nhất cho thấy — một lần nữa, Ôn Viễn Dục lại cố tình né tránh, đem mối quan hệ cũ phủi sạch bằng mấy câu như “chỉ là bạn”. Đây đúng là phong cách của anh ta. Nhìn bề ngoài thì không ai bắt lỗi được, không ai có thể chứng minh hiện tại họ không phải bạn bè, nhưng suy nghĩ kỹ thì... chẳng khác nào lừa gạt. Mà hắn thì có thể làm gì? Dù sao cũng chẳng ai hỏi ra được lý do thật sự từ miệng Ôn Viễn Dục.
Nhiễm Khâu chỉ dặn Uông Phúc Phúc mấy câu, bảo cô ta đừng vội vàng công khai quan hệ với truyền thông. Còn việc khuyên cô chia tay với gã tra nam kia, hắn không nói — vì biết dù có nói, Uông Phúc Phúc cũng sẽ không nghe.
Sau đó, Nhiễm Khâu gọi cho Ôn Viễn Dục bằng số riêng, nhưng điện thoại tắt máy. Hắn quyết định trực tiếp đến căn hộ của Ôn Viễn Dục. Dù bận rộn đến mấy, bây giờ còn chưa đến 7 giờ sáng, chẳng lẽ Ôn Viễn Dục lại có thể trắng đêm không về hoặc dậy từ lúc gà gáy?
Trước khi ra cửa, Nhiễm Khâu nhận được một phong thư. Người giao thư nói gửi cho Uông Phúc Phúc. Hắn tưởng đó là hàng online cô ấy đặt nên cũng không kiểm tra, tiện tay đặt lên bàn trà.
Trên đường đến nhà Ôn Viễn Dục, Nhiễm Khâu không ngừng nhắc bản thân: gặp được rồi thì đừng nóng giận, nhịn được thì nhịn, bực cũng phải chờ lúc thích hợp hãy bộc phát. Giờ chưa phải lúc. Uông Phúc Phúc đã dính vào cái vũng nước đục này, hắn nhất định phải làm rõ thái độ của Phương Lam với cuộc hôn nhân này. Kịch bản tốt nhất là: Phương Lam vẫn muốn cứu vãn hôn nhân, Tiêu Dạ phủ nhận tình cảm, phủ nhận chuyện ngoại tình — vậy thì Uông Phúc Phúc chỉ cần phủ nhận theo là chuyện lớn cũng hóa nhỏ. Sau đó, hắn sẽ đưa cô vào bệnh viện điều trị.
Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ — khả năng Phương Lam muốn níu kéo cuộc hôn nhân này là cực kỳ nhỏ.
Dù Phương Lam có thể xem là “tình địch nửa mùa”, Nhiễm Khâu vẫn thấy áy náy với cô, và cũng mong cô có thể kiếm được chút tiền từ cuộc hôn nhân sắp tàn đó.
Ôn Viễn Dục sống ở một căn hộ cao cấp tại trung tâm thành phố. Nhiễm Khâu đến đây không ít lần, cũng biết mật mã cửa. Vừa bước vào tiền sảnh, hắn liền thấy túi rác trong thùng vẫn chưa được đem đi, bên trong chất đống mẩu thuốc lá hút dở.
Do dự một lúc, hắn vẫn tháo túi rác ra kiểm tra. Khi nhìn thấy thứ nằm trong đó là loại thuốc gì, đầu ngón tay hắn không kìm được mà run lên…
Bình thường Ôn Viễn Dục rất ít hút thuốc, cũng không cho hắn hút, nên trong nhà chỉ có một bao thuốc mà hắn lén giấu trong hộp ngọc trong phòng vệ sinh. Nhưng trong thùng rác lại toàn đầu lọc của loại sáu nghìn một bao — thuốc lá Hoàng Cây Ăn Quả. Chẳng lẽ là Ôn Viễn Dục dẫn ai khác tới?
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Nhiễm Khâu đã vắt óc lướt qua hết những người có quan hệ thân thiết với Ôn Viễn Dục trong đầu, nhưng không tài nào nghĩ ra được có ai trong số đó lại hút loại thuốc này.
Hắn nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách, liền lập tức đi ra, thấy dì giúp việc đang lau sàn.
“Cậu đẹp trai đến rồi à?” Dì ấy cười chào hắn, vừa lau sàn vừa chỉ về phía một căn phòng ngủ ở bên hông, “Viễn Dục đang ở trong kia.”
Nhiễm Khâu lập tức quay người đi về phía phòng ngủ, nhưng đi được mấy bước lại không nhịn được, quay đầu trở lại, mặt trầm xuống hỏi: “Thuốc lá trong thùng rác là ai hút?”
“Hả?” Dì sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra, “Hôm qua thầy Ôn hỏi tôi có điếu thuốc nào không. Tôi không hút thuốc, nhưng đúng lúc trong túi còn bao Hoàng Cây Ăn Quả do chồng tôi đưa, thế là thầy Ôn cầm luôn.”
Nghe được câu trả lời này, Nhiễm Khâu không khỏi mắng thầm bản thân trong lòng — hắn thật sự quá mất kiểm soát rồi. Chỉ vì nghi ngờ Ôn Viễn Dục dẫn người khác về, hắn lại phát rồ đến mức lục lọi cả thùng rác, còn hỏi ra câu vô lý như vậy. Mấy ngày ngắn ngủi thôi mà hắn đã bị đẩy đến mức người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Mối quan hệ giữa hắn và Ôn Viễn Dục vốn đã rối như tơ vò. Việc Uông Phúc Phúc leo hot search chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khiến hắn chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến tình cảm giữa mình và Ôn Viễn Dục nữa. Nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng: hắn không thể tiếp tục sống mơ hồ như thế này được nữa. Tuy rằng câu “ngầm tình nhân” mà Uông Phúc Phúc nói không đến mức làm hắn bùng nổ, hắn có thể hiểu cho việc Ôn Viễn Dục vì sự nghiệp mà không thể công khai tình yêu. Nhưng hắn tuyệt đối không thể chấp nhận việc Ôn Viễn Dục lại xếp bất kỳ ai — ngoài sự nghiệp — lên trước hắn.
Nhiễm Khâu thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn dì giúp việc thêm lần nữa, chỉ đành dùng vẻ mặt lạnh lùng che giấu nỗi xáo trộn trong lòng. Hắn khẽ gật đầu, xoay người bước về phía phòng ngủ.
Đồng hồ treo trên tường dọc lối đi hiển thị vừa quá 7 giờ 30.
Nhiễm Khâu không biết Ôn Viễn Dục có đang ngủ nướng hay không, hắn cố gắng bước thật khẽ, không gây ra tiếng động — hắn không muốn đánh thức đối phương. Nhưng mấy đầu lọc thuốc trong thùng rác ban nãy khiến lòng hắn rối như tơ, thấp thỏm không yên.
Ôn Viễn Dục bình thường rất kiềm chế, sao hôm qua lại hút nhiều thuốc như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì khiến cảm xúc anh ta bị ảnh hưởng mạnh đến thế? Chẳng lẽ là vì thấy bất bình thay cuộc hôn nhân sắp tan vỡ của Phương Lam?...
Nếu thật sự là vậy, thì liệu Ôn Viễn Dục có trách hắn không? Dù sao thì cuộc hôn nhân sứt mẻ ấy cũng có liên quan ít nhiều đến hành vi của Uông Phúc Phúc.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy bị Phương Lam mắng cũng không phải điều quá đáng trách. Còn nếu Ôn Viễn Dục trách hắn, thì hắn thật sự không thể chấp nhận được.
Nhiễm Khâu duỗi tay ấn vào huyệt Thái Dương, cố gắng kiểm soát những suy nghĩ ngày càng hỗn loạn trong đầu. Khi hắn đi qua phòng làm việc của Ôn Viễn Dục, hắn thoáng nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phòng ngủ phía trước.
“Tiêu Dạ chắc chắn sẽ phủ nhận chuyện tình cảm.” Giọng Ôn Viễn Dục vang lên từ phòng ngủ, cách phòng làm việc một cánh cửa. “Cậu còn định tính làm gì? Định đưa đoạn video kia ra ánh sáng sao?"
“Cậu đợi một chút, tôi đang bảo dì giúp việc quét dọn đây.” Tiếng bước chân vang lên, Ôn Viễn Dục cau mày mở cửa phòng, “Tôi không phải đã nói chỉ dọn phòng khách thôi mà—”
Cánh cửa phòng bỗng nhiên đẩy mạnh vào người đứng ngoài cửa — chính là Nhiễm Khâu.
Hắn không hề lùi bước, vô tình để tay va vào bụng mình, đau đến bật ra một tiếng hừ khẽ, nhưng không màng để ý. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ôn Viễn Dục, ánh mắt gay gắt như muốn ép từng biểu cảm nhỏ nhất của đối phương in sâu vào đáy mắt mình: “Đưa ra ánh sáng cái gì? Quay phim gì cơ? Vừa rồi anh nói quay phim là quay cái gì?”
Tim hắn như bị kim đâm, từng nhịp đập đều dồn dập và bất an.
Ôn Viễn Dục bị Nhiễm Khâu bất ngờ khiến giật mình, ánh mắt lóe lên sắc lạnh. Hắn nói với người bên kia điện thoại câu “đợi chút, lát nói tiếp” rồi cúp máy.
“Em lúc nào tới? Sao không nói một tiếng cho anh biết?”
Ôn Viễn Dục đã mặc chỉnh tề bộ trang phục công sở, khóe mắt vẫn còn nét tinh tế từng được tôi luyện qua năm tháng, toát ra vẻ trưởng thành, tao nhã khiến người khác khó lòng rời mắt. Nhưng lúc này, khí sắc của hắn lại mang một vẻ mệt mỏi sâu sắc. Dù vậy, chiếc áo sơ mi vẫn cài cúc đầy đủ, ôm sát thân hình săn chắc, thể hiện ý chí kiên định không chịu khuất phục.
“Em vừa xem hot search mới chạy đến, dì giúp việc bảo anh ở phòng ngủ.”
Nếu là những lần trước, Nhiễm Khâu nhất định sẽ phản bác lại: “Em không báo trước thì không được đến à?” Nhưng lúc này, toàn bộ sự chú ý của cậu đều bị câu “ghi hình” vừa rồi chiếm trọn.
“Người vừa nói chuyện với anh là bạn trai cũ của anh đúng không, Phương Lam?”
Ôn Viễn Dục chỉ nhìn cậu, không lên tiếng cũng không tỏ thái độ.
“Hồi nãy nói chuyện với anh chính là bạn trai cũ của anh, Phương Lam phải không?”
Ôn Viễn Dục nhìn hắn, không biểu lộ gì thêm.
“Anh nói đi.” Nhiễm Khâu cúi người đè anh ấy vào cửa gỗ, trong mắt toát ra ánh nhìn sắc lạnh, “Cái chuyện các anh miệng nói ghi hình rốt cuộc là thế nào!”
Động tác này khiến Ôn Viễn Dục tức giận đẩy Nhiễm Khâu một cái, sắc mặt không tốt, “Em loạn lên làm gì? Ghi hình gì? Em tưởng thế nào? Em nghĩ anh và Tiêu Dạ nằm trên giường ghi hình à?”
Nhiễm Khâu trừng mắt không tin, “Bạn trai cũ của anh muốn tung đoạn ghi hình để gây chú ý à? Anh có biết chuyện này từ trước không?”
Trong mắt anh rõ ràng là ‘tại sao anh biết mà không nói với tôi’, vừa giận vừa đau, giống như con chim nhỏ bị tổn thương, lông vũ dựng lên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Ôn Viễn Dục liếc nhìn cửa phòng làm việc rồi đóng lại, “Biết cái gì? Ghi hình? Hay là người được quay phim chính là chị gái em?”
Nhiễm Khâu như con thú nhỏ giận dữ, chăm chú nhìn Ôn Viễn Dục.
“Em nói đúng, anh đã biết chuyện ghi hình từ trước, nhưng người kia là chị gái em thì anh mới biết gần đây.” Ôn Viễn Dục bước tới trước mặt Nhiễm Khâu, giọng điệu kiên quyết, không kiên nhẫn: “Hot search chính là video do chị gái em đăng, thật là ngu xuẩn, video chỉ cần làm mờ mặt, không ai biết nữ chính là ai, nhưng ai ngờ chị gái em lại làm chuyện điên rồ như thế!”
“Anh dựa vào đâu mà nói vậy?” Nhiễm Khâu tức giận đến mức muốn phát hỏa, dù biết Uông Phúc Phúc có vấn đề về thần kinh, nhưng nghe Ôn Viễn Dục nói vậy vẫn khiến anh khó chịu, anh ép Ôn Viễn Dục đến góc tường, tay chống bên má anh, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng: “Anh định làm gì? Tổn thương bạn trai cũ khiến anh đau lòng à?”
Ôn Viễn Dục nắm chặt tay: “Tránh ra.”
“Không tránh đấy,thì sao? Bị em nói trúng chổ đau rồi sao?”
Ôn Viễn Dục mỉa mai, “Em thật sự là vô cớ gây chuyện, nhà em ai cũng thế à, không biết lẽ phải như vậy?
“Ha, chúng tôi cả nhà à.” Nhiễm Khâu bị kích động, ngửa mặt cười lớn: “Tôi và Uông Phúc Phúc đúng là cả nhà, còn anh? Anh đứng về phía ai nhanh thế, anh và Phương Lam là người một nhà đúng không?”
Ôn Viễn Dục nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Khâu, “Phương Lam là bạn tôi, tôi không thể không giữ liên lạc với cậu ấy sao? Tiêu Dạ tên khốn đó, hắn không đáng bị trừng trị sao?”
“Tôi không nói vậy.” Nhiễm Khâu nghiến răng, “Phương Lam là bạn anh, còn tôi là gì với anh? Đáng ra cũng phải quan trọng chút chứ? Đó là chị gái tôi… video anh biết hay không?”
Ôn Viễn Dục trầm ngâm, ánh mắt xuyên thấu Nhiễm Khâu, “Chị gái cậu chọn ở bên kẻ phản bội, đó là lỗi của chị ấy.”
Nhiễm Khâu giật mình, đột nhiên buông tay, quay đi không nhìn lại.
(Lúc cãi nhau mình đổi xưng hô…)