Chương 4

“Còn biết đợi em cơ à? Em tưởng anh đi trước rồi chứ.” Nhiễm Khâu mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Một hộp bánh ngọt hiệu Đạo Hương Thôn lập tức được đặt lên đùi cậu. Cậu ngớ người, ánh mắt lần theo bàn tay vừa đưa tới, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Ôn Viễn Dục.
“Anh mua cho em? Anh không chê em thích đồ ngọt, không biết kiêng cữ à?”

“Lúc nào anh ghét đâu? Anh chỉ muốn em chú ý hơn đến dinh dưỡng thôi.” Ôn Viễn Dục bất đắc dĩ nói, “Dạo này em gầy đi nhiều quá, anh bảo tài xế tiện đường mua cho em một hộp. Ăn nhiều một chút, bồi bổ lại sức.”

Sắc mặt Nhiễm Khâu dịu lại. Hai chữ “bảo tài xế” vô tình chạm đến tâm tư cậu, khiến lòng mềm xuống, nhưng cậu không dễ bị dỗ dành như vậy.

Cậu đưa tay nhận lấy hộp bánh, nhưng không vội mở ra.
“Anh tưởng em ăn đồ anh mua là coi như chưa có chuyện gì xảy ra à?”

“Thì vốn dĩ… cũng đâu có gì xảy ra thật.” Ôn Viễn Dục nói rồi quay sang vẫy tay với trợ lý Tiểu Lưu và tài xế ngoài xe: “Hai người lái xe về trước đi, tôi tự lái đưa Nhiễm Khâu về.”

Hai người lập tức nghe lệnh, vừa cười vừa vẫy tay chào cả hai. Trợ lý Tiểu Lưu định nán lại tám chuyện vài câu, nhưng vừa liếc sang đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Khâu, đành im bặt, quay người rút lui ngay.

Phản ứng nhanh như chớp của Tiểu Lưu khiến Ôn Viễn Dục bật cười. Hắn vươn tay gõ nhẹ mu bàn tay Nhiễm Khâu: “Về với anh chứ? Hay em có kế hoạch khác?”

Nhiễm Khâu theo phản xạ nắm lấy tay Ôn Viễn Dục, định buông ra vì ngại ngùng, nhưng lại bị Ôn Viễn Dục đan tay vào, siết chặt lấy.

Tuy rằng gần đây cậu một mình gây chuyện khiến cả hai không thoải mái chút nào, nhưng Ôn Viễn Dục đã chủ động thế này, lại bám dai như đỉa, đổi lại thường ngày thì cậu đã mềm lòng rồi. Nhưng lúc này, cậu còn đang lo cho tình trạng sức khỏe của Uông Phúc Phúc.
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Viễn Dục một cái: “Về với anh để làm gì? Để anh thịt em à?”

Ôn Viễn Dục thẳng thắn đáp: “Ý em là… về nhà là lên giường đúng không?”

“Ờ, chứ anh không muốn chắc?”

“Dĩ nhiên anh có nghĩ. Chẳng lẽ anh hỏi em để làm gì?”
“Vậy thì anh cứ nghĩ tiếp đi, em không rảnh mà nằm dưới cho anh đâu.” Nhiễm Khâu vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Uông Phúc Phúc, “Chị em đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, còn yêu đương gì nữa. Em phải đi tìm chị. Anh chỉ cần thả em ở ngã ba cách đây mười cây là được.”

Nói xong, cậu cúi người tháo dây an toàn. Nhưng loay hoay mấy lần vẫn không tài nào gài vào được, mặt cậu nhăn lại, bật tiếng "chậc" đầy khó chịu.

Ôn Viễn Dục nghiêng người lại gần, giành lấy dây từ tay cậu, giúp cài lại dây an toàn. Không nhịn được mà bật cười:
“Giờ anh chẳng giống bạn trai em chút nào, mà lại giống tài xế bị thiếu gia sai bảo ấy.”

Nhiễm Khâu cau mày, chẳng thèm phản bác.

Mái tóc trước trán Ôn Viễn Dục chạm khẽ vào má cậu. Trong tầm mắt chếch xuống, chỉ cần anh hơi ngẩng đầu là có thể hôn ngay lên cổ cậu.
Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm nhè nhẹ từ cổ anh, là hương kẹo bông gòn của dòng Safeguard mới ra. Trái với suy nghĩ thông thường rằng chỉ phụ nữ mới dùng mùi này, hương kẹo bông gòn này không ngọt gắt cũng chẳng nồng, ngược lại còn có nét dịu dàng thanh mát, như thể lạc vào tầng mây, nhẹ nhàng khiến người ta bối rối.

Nhiễm Khâu cố kiềm chế bản thân, đưa tay đẩy vai Ôn Viễn Dục, kéo giãn khoảng cách hai người ra chừng mười centimet, lạnh giọng:
“Anh thấy ấm ức lắm hả? Anh không nghĩ đến việc mình lừa em à? Em chẳng lẽ không có quyền cảm thấy gì khác sao?”

“Anh không lừa em. Anh chỉ thấy khó mà giải thích rõ ràng, nên không nói thôi. Anh không muốn em tức giận vì mấy chuyện không đáng. Em hiểu được chứ?”

Nhiễm Khâu im lặng, nhìn chằm chằm anh vài giây.

Chuyện rõ ràng là Ôn Viễn Dục làm sai, làm chuyện có lỗi với mình, vậy mà từ miệng anh nói ra, lại biến thành vì sợ mình buồn, sợ mình giận, tất cả đều là “vì mình tốt” cả?

Cậu càng ở cạnh Ôn Viễn Dục lâu, càng nhận ra con người này như một viên kẹo đường — chạm vào thì mềm, mà nếu không nếm thử sẽ tưởng là vô hại. Nhưng thực chất, Ôn Viễn Dục không phải kiểu người dịu dàng ôn hòa như vẻ ngoài. Trái lại, anh ta cực kỳ gia trưởng, đàn ông đại nam chủ chính hiệu.
Chỉ cần là thứ anh ta đã quyết, tuyệt đối không vì để ý cảm xúc người khác mà nhún nhường hay giải thích dài dòng — không bao giờ.

Người ta có câu, "Giơ tay không đánh người mặt mày tươi cười", mà đối diện với cục kẹo đường như Ôn Viễn Dục, Nhiễm Khâu thậm chí không thể thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn. Nếu làm vậy thì chẳng khác nào chính cậu quá nhỏ mọn, quá hẹp hòi — điều đó khiến cậu nghẹn đến khó chịu.

Nhưng cứ im lặng mãi, cậu lại chẳng thể tự trấn an chính mình. Ngón tay Nhiễm Khâu vô thức siết chặt lấy hộp bánh Đạo Hương Thôn, mắt nheo lại, lạnh giọng hỏi:
“Nếu hai người chỉ là bạn bè, thì tại sao trước giờ em chưa từng nghe anh nhắc đến cậu ta?”

“Em từng thấy anh nhắc đến ai chưa? Anh vốn chẳng bao giờ kể về ai cả.” Ôn Viễn Dục điều khiển vô lăng, tốc độ xe đều đều, ổn định và trầm tĩnh, “Vả lại, anh với cậu ta vốn chẳng liên hệ gì mấy.”

“Nhưng cậu ta khác với người thường. Cậu ta chính là kiểu người anh thích — cao mét tám, nặng 55 cân, vừa ngoan ngoãn vừa gầy gò — nhất định khiến anh rất thương tiếc, đúng không?”

Bàn tay đang cầm vô lăng của Ôn Viễn Dục hơi run lên, liếc sang cậu một cái, thử dò hỏi: “Em xem ở đâu vậy? Nhìn kỹ đến mức đó luôn?”

Nhiễm Khâu điều chỉnh lại nhịp thở, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Ôn Viễn Dục vẫn đang lái xe. Thật sự thì cậu không muốn gây chuyện trong xe, nhưng cứ cảm thấy anh ta đang cố ý né tránh vấn đề. Cái kiểu không rõ ràng ấy khiến cậu muốn tin cũng không có cơ hội mà tin. Bàn tay cậu nắm chặt lấy dải lụa trên hộp bánh, cố hạ giọng nhưng vẫn không giấu nổi cơn giận: “Đó là trọng điểm sao? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh nên phản bác những lời em vừa nói sao?”

Ôn Viễn Dục bất đắc dĩ đáp: “Đúng là cậu ta từng là kiểu người anh thích. Nhưng giờ cậu ta kết hôn rồi, chẳng lẽ anh lại đi phá hoại hôn nhân người khác?”

“À, thì ra là đã kết hôn rồi.” Nhiễm Khâu nhướng mày, cười lạnh, “Anh đương nhiên không bao giờ làm chuyện như vậy.”

Nhưng giọng điệu của Ôn Viễn Dục khiến cậu cảm thấy rất sai — kiểu gì cũng không phải lời mà cậu thực sự muốn nghe.
Nhiễm Khâu lại hỏi: “Vậy nếu cậu ta ly dị thì sao?”

Ôn Viễn Dục bật cười, “Em đang nguyền người ta đấy à?”

Nhiễm Khâu thật sự muốn bật lại: “Nguyền rủa cái gì chứ? Người ta cắm sừng đối phương, anh cũng không phải không biết. Sao lại đổ cho tôi nguyền rủa?” Nhưng cậu không dám nói vậy — nếu nói ra, Ôn Viễn Dục sẽ biết cậu nghe lén.

Cậu bật cười lạnh, không khách sáo hỏi ngược lại: “Thế nào? Đau lòng à?”

“Em đang nói cái gì với cái gì thế?” Ôn Viễn Dục hơi cau mày, “Khả năng lý giải của em mà đi đọc kịch bản chắc loạn tung cả lên.”

Nhiễm Khâu đột nhiên im bặt, không muốn nói thêm gì nữa.
Lúc này dù cậu có là kẻ không hiểu phong tình thì cũng nhận ra Ôn Viễn Dục đang né tránh.
Chỉ cần anh ta không muốn nói, thì ép hỏi cũng có ích gì? Mà nếu có ép ra được câu trả lời, liệu đó có phải sự thật?

Đến lúc dừng xe chờ đèn đỏ, trong lòng Nhiễm Khâu đã chất đầy nghi vấn.

Thái độ của Ôn Viễn Dục khiến cậu thật sự không thể tin vào chuyện hai người họ chỉ là bạn bè đơn thuần. Nhưng cậu cũng chẳng thể hoàn toàn tin Uông Phúc Phúc — rốt cuộc chị ấy nghe được từ đâu? Chuyện “lén lút qua lại” mà chị nói là với ai? Quan trọng hơn, tại sao chị ấy lại muốn có bằng chứng?

Cậu luôn cảm thấy lời chị miêu tả có vẻ quá sinh động, quá cụ thể, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới được.

Nhưng trước hết…

Hắn cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu, tự nhủ với bản thân rằng mình không được yếu thế, không được hoang mang. Ngay cả Ôn Viễn Dục còn có thể bình tĩnh như vậy, thì cậu hoảng cái gì? Cùng lắm là gì chứ?

Sau đó, cậu mới gắng gượng giữ bình tĩnh, nói: “Anh nói cũng đúng, làm sao anh có thể thích cậu ta được cơ chứ. Cậu ta không đẹp trai bằng tôi, không trẻ bằng tôi, cũng không đối xử tốt với anh bằng tôi. Tuy tôi diễn kịch hơi giống thật một chút, nhưng tôi cũng cố gắng mà. Giả gái, trai yếu ớt, chú dăm ba lôi thôi... kiểu gì tôi cũng diễn được hết.”

Ôn Viễn Dục thở dài: “... Bảo bối.”

Nhiễm Khâu ngắt lời anh:
“Em chỉ hỏi anh một câu cuối cùng.”

Ôn Viễn Dục gật đầu, “Em hỏi đi.”

“Hắn tên gì?”

“Chẳng phải em đã gặp cậu ta rồi sao?”

Nhiễm Khâu không định nói là mình chỉ đứng cách một chiếc xe lén nhìn qua, còn chưa thấy rõ mặt, nên đáp qua loa:
“Xa quá, chỉ thấy được một bóng lưng.”

Ôn Viễn Dục kéo dài giọng “à”, rồi cười nói:
“Hắn tên là Phương Lam. Em chắc từng nghe qua rồi, nhưng cậu ta nhiều năm rồi không có tác phẩm mới.”

Cái tên này rất xa lạ, Nhiễm Khâu thật sự chưa từng nghe qua.
Cậu lấy điện thoại ra, gõ hai chữ “Phương Lam” lên Baidu tìm kiếm. Kết quả hiện đầu tiên là một bức ảnh chủ đạo — Phương Lam mặc đồ ở nhà, đứng trong bếp. Cậu ta có đôi mắt to tròn, khuôn mặt cũng tròn trịa, không đeo kính trông còn gầy hơn cả ảnh chụp. Không có vẻ gì là người gây áp lực hay cảm giác uy hiếp, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhiễm Khâu rời khỏi ảnh chính, kéo xuống xem vài bài viết khác.
Thông tin về Phương Lam không ít, nhưng đa phần đều gắn liền với một người khác có tên rất nổi tiếng trong giới giải trí — một diễn viên hài có danh tiếng, tên là Tiêu Dạ.

Điều khiến Nhiễm Khâu bất ngờ là, Phương Lam kết hôn với Tiêu Dạ — người bạn đời đồng giới của cậu ta.

Tuy Nhiễm Khâu không biết Phương Lam là ai, nhưng hắn biết Tiêu Dạ — hoặc phải nói là, không ai là không biết Tiêu Dạ. Thì ra người ngoại tình lại chính là Tiêu Dạ?

Nhiễm Khâu tắt màn hình điện thoại, tựa người vào ghế nhắm mắt suy nghĩ, nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cả trăm lần, hắn vẫn không hiểu nổi.

Hắn càng nhìn ảnh Phương Lam lại càng cảm thấy kỳ quái — gu của Ôn Viễn Dục và gu của hắn hoàn toàn trái ngược nhau. Từ khuôn mặt đến khí chất, hắn và Phương Lam chẳng có điểm nào giống nhau. Phương Lam nhìn qua là người hiền lành, nhẫn nại, hắn tiện tay tra một chút đã thấy hàng đống ảnh Phương Lam mặc tạp dề nấu ăn — món cá quế chiên xù, ếch xào cay... toàn là những món công phu. Còn hắn thì ngược lại, nếu bị người yêu phản bội, đừng nói là dọn ra thuê nhà, ít nhất hắn cũng phải đập nát nhà kẻ phản bội trước rồi tính. Về chuyện nấu ăn, hắn cũng biết nấu, nhưng chỉ ở mức chống cháy qua bữa, sao có thể so với tay nghề đầu bếp của Phương Lam, mà rõ ràng gu của Ôn Viễn Dục cũng đâu phải thấp kém gì.

Tất nhiên hắn cũng có điểm mạnh riêng. Hắn không đến mức ngốc nghếch tới độ lấy sở đoản của mình đi so với sở trường của người khác, để rồi âm thầm gặm nhấm thất bại. Nhưng điều hắn không hiểu nhất là: nếu Ôn Viễn Dục thật sự thích kiểu người như Phương Lam, thì lúc Phương Lam đã kết hôn, anh ấy nên tìm một người có hình mẫu tương tự chứ? Sao lại đến với hắn? Chẳng lẽ chỉ vì có quá nhiều người theo đuổi, nên tiện tay chọn đại một tên đẹp trai nhất?

Trên suốt quãng đường, Ôn Viễn Dục vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh đến lạ kỳ, vừa lái xe vừa trò chuyện nhẹ nhàng như đang giảng bài về kỹ thuật diễn xuất. Nhưng Nhiễm Khâu thì khác, dù ngoài mặt cười nói như không, nhưng trong lòng hắn chẳng hề dấy lên chút hứng thú nào để đáp lại.

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe vùn vụt lùi lại phía sau. Không ít nơi trong đó, hắn từng đi cùng Ôn Viễn Dục. Nhiễm Khâu nhìn ra ngoài, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Trong lòng, hắn hung hăng thề thốt:

Ôn Viễn Dục, nếu anh dám khiến tôi thất vọng... thì cả đời này, tôi cũng không cần anh nữa.”

Một tiếng sau, xe chạy tới khu Mười Dặm Lộ.

Đây là khu dân cư cũ, Nhiễm Khâu chỉ biết trước khi mẹ hắn gả cho ba hắn, bà từng sống ở đây một thời gian. Sau đó căn nhà này được chuyển cho Uông Phúc Phúc ở. Trừ khi Uông Phúc Phúc đang trong thời kỳ rối loạn cảm xúc hoặc nổi giận, bình thường hắn rất ít khi lui tới nơi này, nhưng hắn vẫn luôn giữ chìa khóa nhà cô ấy.

Vừa xuống xe, Ôn Viễn Dục chủ động hôn hắn một cái, vừa cười vừa trêu: “Em thật sự không có thời gian dành cho anh à? Thế thì anh về nhà ngủ đây.”

Nhiễm Khâu cứng nhắc nói:“Thật sự không có thời gian, anh ngủ ngon.”

Hắn nhìn nụ cười của Ôn Viễn Dục, nụ cười ấy đầy tự tin mà cũng chan chứa tình cảm. Hắn suýt nữa bị dụ đến mức bật thốt lên: “Tối nay em sẽ qua tìm anh.” Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cố nhịn. Hắn không chắc Uông Phúc Phúc bên này có thể khiến hắn yên tâm được không, cũng cảm thấy bản thân cần một chút không gian để suy nghĩ cho rõ ràng.

Bản thân hắn vốn không phải người trầm tĩnh, nếu ngày nào cũng phải đối mặt với Ôn Viễn Dục — nhất là còn trần trụi nằm cạnh nhau như thế — thì chắc chắn hắn sẽ không thể nào bình tĩnh suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này nên đi tiếp như thế nào.

Mang theo đầy ắp nghi ngờ trong lòng, Nhiễm Khâu đến nhà Uông Phúc Phúc.

Nhưng vừa bước vào nhà, hắn liền phát hiện Uông Phúc Phúc căn bản không hề ở nhà như đã hẹn. Không chỉ thế, hắn gọi điện cho cô ấy mấy lần liên tiếp mà không có ai bắt máy. Hắn chỉ biết đứng trong nhà tức giận mà không có nơi xả, trong lòng dâng lên dự cảm rằng sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra, nhưng lại bất lực không thể làm gì.

Thế là hắn cứ thế ở lỳ trong nhà ba ngày liền không bước ra cửa.

Trong ba ngày đó, ngoài việc mỗi ngày đều cố gắng liên lạc với Uông Phúc Phúc, tất cả sức lực còn lại hắn đều dùng để cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm Ôn Viễn Dục.

Hắn muốn thử sống cuộc sống không có Ôn Viễn Dục. Dù rằng thật sự không chịu nổi, thì hắn vẫn cố chấp đến mức dù có nhớ nhung khôn nguôi, cũng không chủ động liên lạc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play