Công trường không có người trông coi, cũng chẳng thắp đèn nên bên xung quanh tối om như mực.
Nếu không phải Lục Khanh Uyên dừng xe lại, có lẽ Chử Diệc An cũng không nhận ra là bọn họ sắp đi ngang qua nơi ấy.
Hai người đậu xe bên lề đường, bật đèn pin điện thoại rồi bước vào trong. Các loại máy trộn và dụng cụ lớn trên công trường đã bị đưa đi, chỉ còn lại xi măng, cát sỏi và gạch đỏ những thứ không đáng bao nhiêu tiền nên bị bỏ lại.
Lục Khanh Uyên nhìn đống vật liệu đó, hơi nhíu mày như gặp phải vấn đề lớn:
“Những thứ này còn dùng được không?”
Lại một lần nữa, nhân vật trong game vốn luôn là người thành đạt lại gặp đúng điểm mù kiến thức của mình.
Chử Diệc An đáp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play